NỖI LO ÂU VỀ ĐỊA VỊ - Trang 122

nhìn khi anh ghi món (“Vui lòng cho Go Bye Ello Sag

*

và “Chicken

Jail Fret See

*

với lị khoai tây chiên, tảm ơn”). Anh tưởng tượng mình

đeo quanh cổ một tấm biển màu trắng với dòng chữ lớn đủ để cả thế
giới nhìn thấy:

TÔI KHÔNG PHẢI MỘT GÃ BỒI BÀN. TÔI TỪNG LÀ MỘT
SINH VIÊN, MỘT NHÀ KHOA HỌC, MỘT NGƯỜI LÍNH, VỢ TÔI
TÊN LÀ ALSANA, CHÚNG TÔI SỐNG Ở ĐÔNG LONDON
NHƯNG CHÚNG TÔI MUỐN CHUYỂN SANG KHU BẮC. TÔI
LÀ NGƯỜI THEO ĐẠO HỒI NHƯNG ALLAH ĐÃ BỎ RƠI TÔI
HOẶC TÔI ĐÃ BỎ RƠI NGÀI, TÔI KHÔNG CHẮC. TÔI CÓ MỘT
NGƯỜI BẠN - ARCHIE -VÀ NHỮNG BẠN BÈ KHÁC NỮA. TÔI
BỐN MƯƠI CHÍN TUỔI NHƯNG PHỤ NỮ VẪN QUAY LẠI
NHÌN TÔI TRÊN ĐƯỜNG. THI THOẢNG.

Anh chưa bao giờ có được tấm biển như thế, nhưng sau đó anh có

được một điều tuyệt diệu không kém: một tiểu thuyết gia giúp anh cất
tiếng nói. Toàn bộ cuốn tiểu thuyết mà Samad hiện ra như một tấm
biển khổng lồ theo một nghĩa nào đó, sẽ khiến độc giả không còn thoải
mái khi gọi món Chicken Jail Fret See một cách vô tình, dửng dưng và
vô nhân tính như thế nữa.

Những cuốn tiểu thuyết xuất sắc nhất làm gia tăng và lan tỏa lòng

đồng cảm của chúng ta. Kết hợp lại, chúng có thể cùng đứng lên làm
thành cả một dãy dài những tấm biển nói với thế giới:

TÔI KHÔNG PHẢI MỘT BỒI BÀN, MỘT NGƯỜI ĐÃ LY DỊ, MỘT
KẺ NGOẠI TÌNH, MỘT TÊN TRỘM, MỘT NGƯỜI VÔ HỌC,
MỘT ĐỨA TRẺ LẬP DỊ, MỘT TÊN SÁT NHÂN, MỘT THỦ
PHẠM, MỘT KẺ HỌC HÀNH BẾT BÁT, HAY MỘT TAY BẼN
LẼN CHẲNG CẤT NỔI LỜI NÀO VỀ MÌNH.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.