NỖI LO ÂU VỀ ĐỊA VỊ - Trang 148

Vào thời kỳ sau cuộc Thập tự chinh thứ nhất, đến lượt các hiệp sĩ trở
thành người được ngưỡng mộ nhất trong xã hội Tây Âu. Các hiệp sĩ
xuất thân từ gia đình giàu có; họ sống trong các lâu đài, ngủ trên
giường, ăn thịt và không thấy gì sai trái trong việc giết những người
họ nghĩ là phi-Kitô giáo (nhất là đạo Hồi). Khi không giết người, họ
chuyển sự chú ý sang động vật: chẳng hạn, John de Grailly, khoe
khoang việc giết bốn nghìn con lợn rừng. Các hiệp sĩ cũng là những
tình nhân vẹn toàn, và họ tìm cách tán tỉnh, ve vãn đám phụ nữ,
thường bằng cách sử dụng rất lão luyện thi ca. Họ coi trinh nữ có giá
hơn tất cả. Họ hứng thú với tiền bạc, nhưng chỉ là tiền đến từ đất đai,
không phải qua buôn bán. Họ cũng thích ngựa: “Các hiệp sĩ không
được chọn để cưỡi lừa cưỡi la,” Gutierre Diaz de Gamez (1379-1450),
tác giả của The Unconquered Knight (Hiệp sĩ vô song) (khoảng năm
1431), lý giải. “Các hiệp sĩ không mang tâm hồn nhu nhược hay bẽn
lẽn hay nhút nhát, mà là những người mạnh mẽ và tràn đầy sinh lực,
quả cảm và không sợ hãi, và bởi thế không có con vật nào thích hợp
với một hiệp sĩ hơn là một con ngựa tốt.”

Anh, 1750-1890
Ở Anh, đến năm 1750, biết chiến đấu không còn là một điều kiện tiên
quyết để được tôn trọng nữa, quan trọng hơn là biết cách khiêu vũ. Địa
vị xã hội gần như chỉ dành riêng cho “những quý ông”. Phong lưu và
không phải làm gì nhiều nhặn hơn là ngồi cai quản cơ ngơi, những quý
ông này có thể nhúng tay vào công nghiệp hay giao thương (nhất là ở
Ấn Độ và Tây Ấn

*

) nhưng không bao giờ cho phép mình lẫn với tầng

lớp thấp kém hơn là lái buôn và nhà công nghiệp. Có thể họ yêu mến
gia đình và cố không bỏ rơi con cái ở sườn đồi cho đến chết. Đồng
thời, họ coi việc có những tình nhân trên phố thị là một điều quá mực
bình thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.