từ những câu hỏi rất nhỏ, thậm chí vụn vặt, về danh dự. Chẳng hạn, ở
Paris năm 1678, một người giết chết một người khác vì anh ta nói rằng
căn hộ của người này thiếu tính thẩm mỹ. Ở Florence năm 1702, một
dân làng văn chương lấy mạng người anh họ vì đã buộc tội anh ta là
không hiểu về Dante. Và ở Pháp dưới chế độ nhiếp chính của Philippe
d’Orleans, hai sĩ quan canh gác bắn nhau ở bờ ke Tuileries để giành
quyền sở hữu một con mèo Angora.
2.
Suốt lịch sử tồn tại, quyết đấu tượng trưng cho một sự bất lực cùng
cực để tin rằng địa vị một người có thể là chuyện của riêng anh ta, một
giá trị đã được anh ta quyết định và không sửa đổi dựa theo những
đánh giá bấp bênh của người khác. Trong tâm trí kẻ quyết đấu, ý kiến
của người khác là thành tố duy nhất hình thành nên cảm nhận về cái
tôi. Kẻ quyết đấu không thể nhắm mắt làm ngơ nếu như những người
xung quanh đánh giá anh ta là xấu xa hay không có danh dự, nhút nhát
hay thất bại, đần độn hay nhu nhược. Sự tự hình dung của anh ta phụ
thuộc quá mức vào cách nhìn của người khác, đến nỗi anh ta sẽ sớm
phải thiệt mạng vì một viên đạn hay một nhát đâm chí tử thay vì chấp
nhận những đánh giá thiếu thiện chí về mình và không cần đáp lại.
Toàn thể xã hội đã khiến cho việc duy trì địa vị, và cụ thể hơn là
“danh dự”, trở thành nhiệm vụ hàng đầu của mọi nam nhân trưởng
thành. Dù được gọi trong xã hội làng xã Hy Lạp truyền thống là tìmè,
hay trong các cộng đồng Hồi giáo là sharaf, hay như người Hindu là
izzat, trong tất cả trường hợp, danh dự đều phải được giữ vững bằng
bạo lực. Trong những cộng đồng Tây Ban Nha truyền thống, để xứng
đáng nhận honra, một người đàn ông phải mạnh mẽ về thể chất, cường
tráng về tính dục, hau háu trước phụ nữ trước khi anh ta kết hôn và
trung thành sau đó, có thể trông nom gia đình mình về tài chính và đủ
thẩm quyền với vợ anh ta để đảm bảo cô nàng không lên giường hay
thậm chí tham gia vào những cuộc nói chuyện đong đưa với những