có ghi điểm kế bên. Ở cột thứ hai, nó ghi ra điểm số mà nó nhắm tới trong lần
phát sổ điểm sau.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là tôi cứ tưởng nó sẽ chỉ tập trung nhắm vào môn
toán để cải thiện thôi. Nhưng nó quyết định không chỉ cố gắng môn toán mà
còn môn tiếng Anh, những môn xã hội và khoa học nữa. Khi ghi đến cột môn
toán nó bảo nó sẽ tiến bộ một mạch từ M tới E.
TÔI: Paul, nhảy thế là nhanh đấy nhỉ. Con có nghĩ là mình làm được
không?
PAUL: Được chứ, con sẽ thực sự nghiêm túc môn toán.
Ở
phần cuối của bảng điểm, có khoảng trống dành cho phụ huynh ghi ý kiến
và ký tên. Tôi viết: “Tôi đã thảo luận về sổ điểm của Paul với cháu và cháu đã
quyết định đặt một mục tiêu mới cho mình. Cháu lập kế hoạch sẽ học chăm
hơn – nhất là môn toán.” Sau đó tôi ký tên và bảo Paul cùng ký tên luôn.
Bảng ghi mục tiêu đó được dán ở cửa phòng ngủ của Paul để nó luôn luôn
trông thấy. Ba ngày sau cháu về nhà khoe bài kiểm tra môn toán được điểm E!
Tôi không thể tin được. Tôi bảo, “Paul, khi con đã dự định làm gì thì không gì
ngăn cản con được!”
* * *
Tôi lớn lên trong một gia đình rất nghiêm khắc. Ngay từ lúc còn nhỏ xíu tôi
đã được bảo phải làm gì và khi nào thì làm việc đó. Bất cứ khi nào tôi hỏi “Tại
sao lại vậy?” thì ba tôi lại đáp “Bởi vì ba nói vậy”. Chẳng bao lâu sau tôi đã học
ra cách không chất vấn hỏi han gì nữa.
Khi tôi có con trai của mình, tôi chắc chắn một điều là tôi không muốn nuôi
dạy cháu theo cách như ba tôi đã nuôi dạy tôi nữa. Thế nhưng tôi không biết
chắc là phải làm gì. Buổi hội thảo chuyên đề sự tự chủ rất hữu ích cho tôi.
Những điều đã xảy ra sau đây sẽ chứng minh cho những gì tôi muốn nói.