NÓI SAO CHO TRẺ CHỊU HỌC Ở NHÀ VÀ Ở TRƯỜNG - Trang 200

5 - KHEN NGỢI

PHẦN I

NGÀY XỬA NGÀY XƯA có hai cậu bé nọ đều 7 tuổi tên là Bruce và David.

Cả hai bọn chúng mỗi đứa đều có một người mẹ thương yêu chúng vô cùng.

Mỗi ngày của mỗi cậu bé rất khác nhau. Điều đầu tiên cậu bé tên là Bruce

nghe được khi tỉnh giấc mỗi sáng là “Dậy đi, Bruce! Con lại trễ học nữa bây

giờ”.

Bruce ngồi dậy, tự mình mặc quần áo nhưng chưa mang giày rồi đi vào ăn

sáng. Mẹ cậu nói, “Giày con đâu? Bộ con định mang chân đất đi học à?... Nhìn

con mặc cái gì kìa! Cái áo lạnh màu xanh da trời đó trông chọi kinh khủng với

áo sơmi xanh lá cây... Bruce cưng ơi, con làm gì với cái quần của con vậy?

Chúng bị rách te tua. Mẹ muốn con thay hết quần đi sau bữa sáng. Không đứa

con nào của mẹ lại đi học với quần áo rách rưới cả. Này, coi chừng đổ nước trái

cây. Đừng có rót tràn cả ra như con hay làm!”

Bruce rót nước trái cây và làm đổ sóng ra ngoài.

Mẹ cậu nổi đóa lên. Bà vừa lau vừa cằn nhằn, “Mẹ không biết phải làm gì với

con nữa.”

Bruce làu bàu gì đó một mình.

“Gì hả?” mẹ chất vấn. “Lại làu bàu nữa rồi.”

Bruce hoàn tất bữa sáng trong im lặng. Sau đó cậu thay quần khác, đi giày

vào, lấy sách vở và rời nhà đi học. Mẹ cậu gọi với theo, “Bruce, con quên bữa

trưa rồi! Nếu cái đầu mà không lúc lắc trên vai con thì mẹ cá là con cũng để

quên nó ở nhà luôn!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.