thấm để rồi cuối cùng lại hét toáng lên và sau đó thì hối hận. Thực tế, dạo gần
đây tôi hay cho bọn trẻ biết trước khi nào tôi bắt đầu nổi cáu hoặc hết kiên
nhẫn hoặc khi nào tôi cần có thời gian ở một mình.
Hôm qua tôi nhận được phần thưởng cho mình.
Tôi đang đi mua hàng với Ryan, 13 tuổi – cháu đã lớn phổng lên trong mùa
hè và cần một cái áo mùa đông mới. Khi chúng tôi đã đi 2 cửa hàng rồi mà
không tìm thấy chiếc áo nào cháu ưng ý và chúng tôi trên đường tới cửa hàng
thứ ba, thì cháu nói “Chúng ta về nhà đi, mẹ”.
TÔI: Ryan, khi đợt lạnh đầu tiên ập đến thì con không có gì mặc đó.
RYAN: Mẹ, con muốn về nhà.
TÔI: Nhưng mà, Ryan...
RYAN: Mẹ, con đang cố nói cho mẹ hiểu! Rằng con thấy khó chịu và con
không muốn đổ lây vào mẹ.
Trên đường về nhà, tôi cảm thấy tự hào và cảm thấy mình được con quan
tâm chăm sóc đến. Cảm ơn quyển sách đã cho tôi và con trai tôi một phương
pháp bảo vệ lẫn nhau khi chúng tôi sắp sửa “mất kiềm chế”.
* * *
Tôi đã tham dự những lớp How to talk so kids will listen... (Nói sao cho trẻ chịu
nghe...)
trong tháng vừa qua. Mới đây tôi nói chuyện với con trai 8 tuổi của
mình và tôi muốn chia sẻ với tiến sĩ:
ERIC: ( cháu vừa mới xuống xe buýt ) Mẹ đoán coi trong giờ chơi hôm nay có
gì xảy ra?
TÔI: Mẹ nghe đây.
ERIC: Michael gặp rắc rối vì bạn ấy đã đánh ai đó và cô M. mắng bạn ấy. Bạn