NƠI TRÁI TIM TRỞ VỀ - Trang 139

Chương

Nhóm lửa là không thể được. Giờ họ đã thoát khỏi những kẻ theo đuôi,

nhưng dù ở trong rừng rậm hẻo lánh như thế này thì mạo hiểm để lộ một
hơi khói thôi cũng là ngu ngốc.

Họ cẩn trọng tiến lại nguồn nước. Victoria gần như rên lên vui mừng.

Khi cuối cùng cũng được uống, cô cảm thấy nước như rượu say nồng. Đầu
cô bồng bềnh, choáng váng và nhẹ bẫng.

Mason giữ cho cô uống nước, sau đó anh cũng uống, tuy nhiên vẫn

phòng vệ. Họ chưa thoát hẳn, chỉ tạm thời mà thôi. Đến sáng, những kẻ
bám đuôi sẽ vẫn đuổi theo. Tâm trí mỏi mệt của anh đã ngừng vật lộn với
câu hỏi ai và tại sao, giờ chỉ nghĩ cách đi thật xa.

Victoria kiệt sức và run lẩy bẩy vì lạnh, ngồi sụp trên mặt đất, cạnh vách

đá nơi nguồn nước chảy ra. Chân cô liên tục nhức nhối. Cô cảm thấy cuộc
sống chẳng có gì ngoài màn đêm lạnh lẽo. Không có gì ngoài đau đớn,
không có sự sống nào ngoài Mason.

“Chúng ta không ở đây được đâu, Victoria.” Anh quỳ bên cô. “Phải đi

tiếp thôi.”

“Tôi biết,” cô nói khẽ và cố đứng lên.

Anh với tay xuống dìu cô dậy, và sâu thẳm trong tim anh một điều gì đó

ấm áp dâng lên manh mẽ. Một phụ nữ phi thường! Một phụ nữ đặc biệt!
Nếu không có cô đi cùng thì anh đã quay lại săn đuổi những kẻ bám đuôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.