NƠI TRÁI TIM TRỞ VỀ - Trang 147

về nhà.”

“Em sẽ ổn thôi. Hãy... bảo trọng.”

Mason di chuyển xuống sườn đồi êm như sói. Đến chân dốc, anh khom

người và lắng nghe. Bầu trời đang dần rạng ởthận trọng chờ vài phút, ghi
nhớ nơi anh đã xuống, rồi tiến vào rừng. Chẳng gì có thể cản anh đưa
Victoria về trang trại.

Cứ vài phút anh lại dừng và nghe ngóng. Đôi tai anh đã trở nên nhạy

cảm lạ thường trong đêm qua, giúp anh nghe được nhiều hơn những tiếng
động thông thường. Anh lắng nghe xem có bất kỳ âm thanh lạ nào không,
và chẳng có tiếng động nào hết.

Sau khoảng hai chục phút đi và nghe ngóng, anh đến chỗ con suối mà

anh và Victoria đã dừng chân uống nước. Anh đi dọc theo khoảng rừng
nhỏ, rồi chờ đợi. Bình minh xám xịt phủ trên sườn núi. Anh quan sát kỹ
lưỡng nhưng không thấy chuyển động nào. Anh lặng lẽ tiến tới dòng suối,
khum tay lấy nước uống. Đó là khi anh nghe thấy tiếng móng guốc đập vào
đá. Anh nấp vào bụi cây.

Mason quan sát những kẻ cưỡi ngựa đang tiến lại. Một kẻ chuyên săn tìm

đang nghiêng người trên yên để đọc những dấu vết trên mặt đất. Chúng
không vội vàng. Dấu vết để lại cho thấy Victoria bị thương, và anh đã bồng
cô một đoạn, và rằng họ đi bộ. Kẻ thứ hai có cái túi da mà Victoria để trên
yên ngựa. Khuôn mặt Mason tê cứng vì giận dữ. Bọn chúng không chỉ định
cướp mà còn giết!

Mason cúi mình, xem xét địa thế xung quanh, rồi cẩn thận nâng súng.

Toan tính lạnh lùng đã thay thế cho tức giận. Một lần nữa, anh lại ở chiến
trường, hoặc giết hoặc bị giết. Anh cho rằng kẻ truy dấu nguy hiểm hơn nên
nhắm vào gã. Anh chưa bao giờ bắn lén sau lưng người khác và thật sự lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.