Anh nhìn các cung bậc cảm xúc trên khuôn mặt cô và tim đập thình
thịch.
“Bởi vì tôi đã tìm kiếm em suốt cả đời.” Giọng anh nhiều cảm xúc hơn
bất cứ giọng nói nào cô từng nghe.
“Anh Sage...” Cô giơ tay lên cho đến khi lòng bàn tay họ chạm vào nhau.
gón tay thô ráp rắn chắc đan vào tay cô, siết chặt đến đau đớn.
“Gọi tên anh lần nữa đi. Làm ơn, Nellie.”
Thở với cô là một nỗ lực. “Anh Sage. Anh Sage.” Cô muốn gọi tên anh
nữa, và cô nói. “Anh Sage.”
Nghe tên anh được thốt ra trên môi cô giống như món quà kỳ diệu. Mắt
anh sáng lên, rồi nhắm hờ khi nét mặt anh biến đổi. Một nụ cười lan tỏa
trên mặt anh và bong bóng hạnh phúc vỡ tung trong tim Nellie. Anh đứng
lên, kéo cô dậy. Cô phải ngửa đầu ra để có thể nhìn anh. Tay anh đỡ lấy
khuỷu tay cô. Nellie không chắc tại sao anh làm thế, nhưng sau đó cô nhớ
rằng mình đã loạng choạng khi đứng lên.
“Chào em, Nellie Mahaffey,” anh thì thầm.
“Chào anh, Sage...”
“Harrington.”
“Harrington.” Cô cảm thấy làn sóng của niềm vui thuần khiết ào qua
người. Sự thân mật với người đàn ông vừa gặp nhưng thân quen như đã biết
từ lâu là giây phút xúc động nhất trong đời Nellie.
“Em bao nhiêu tuổi?” anh khẽ hỏi.