NỤ HÔN CUỐI CÙNG - Trang 109

Và nhiều ngày, nhiều tuần trôi qua. Rudy Brenner, nhà triệu phú cụt chân,

người bị tàn tật bất ngờ cũng như giàu lên bất ngờ vẫn kín miệng và vô hình.
Đến cuối tháng Chín 1990, anh rời bệnh viện trên ghế lăn do vợ đẩy, vào
ban đêm và theo cửa sau một cách lén lút. Không một ai nhìn thấy cảnh này.

*

* *

Hơn một tháng nữa trôi qua. Bây giờ đã đến đầu tháng Mười Một 1990.

Trong mưa tuyết, hai phóng viên của một tuần báo Đức, một phóng viên viết
và một nhiếp ảnh, đứng chôn chân trước biệt thự của Rudy Brenner thuộc
ngoại ô Munich. Ngôi nhà quá sang đối với một công nhân xây dựng, nhưng
rõ ràng chưa xứng tầm đối với một triệu phú. Run rẩy vì lạnh, cả hai thầm
nguyền rủa lệnh của ban biên tập: Phải “canh me” tại trước cổng biệt thự để
rốt cuộc kiếm được điều gì đó đăng lên báo.

Bởi vì tới lúc này, mọi kết quả đều đáng thất vọng, nếu không nói là con

số không. Chưa một lần nào Rudy xuất hiện trong vườn, ngay cả ở khung
cửa sổ. Vợ anh ta, Carlotta, thỉnh thoảng mới ra khỏi nhà, luôn chỉ một mình
và có cậy răng cũng không nói. Trừ cha mẹ Rudy, tất cả khách khứa đều bị
từ chối thẳng thừng. Thoạt đầu, họ hiện diện rất đông ở cổng biệt thự: nhà
báo, người làm từ thiện, người đi xin đủ thứ đủ loại. Rồi họ ngày càng thưa
thớt dần; họ bấm chuông vài ba lần, xong chán nản bỏ đi.

Bữa nay, trong lúc hai nhà báo đang mài gót giày phía bên kia đường,

chợt có ai đó dừng lại trước biệt thự. Cả hai nhìn nhau mỉm cười: Lại thêm
một kẻ không biết điều sắp bị tống cổ đi. Chợt anh phóng viên viết dùng cùi
chỏ thúc đồng nghiệp:

— Này, anh chàng kia có vẻ cố vô nhà bằng được!
— Làm sao vô. Bộ ông ta điên hả?

— Nhìn thử coi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.