NỤ HÔN CUỐI CÙNG - Trang 140

nhất, Walter cũng chẳng chịu khó quan sát mấy – ngay cả những chi tiết nho
nhỏ như người đối diện cao hoặc nặng khoảng bao nhiêu, mặc quần áo gì,
mắt và tóc màu gì…

— Còn bà, bà có để ý đến những chi tiết như vậy không? – Sáng bữa đó

gã không đội nón, chỉ quấn một chiếc khăn đen che kín mũi và miệng.

Bà già này đã khiến gã đâm hoảng. Tại sao bà là người đầu tiên và duy

nhất tới ngân hàng, làm hắn mất tự chủ?

— Tôi đoán hẳn bà nhìn rất rõ tên cướp ấy.
— Có, nhìn rõ. Khi tôi bước vô ngân hàng, hắn quấn chiếc khăn đen che

kín nửa mặt phía dưới.

— Bữa ấy bà làm gì mà tới ngân hàng sớm dữ vậy? – Gã nêu thắc mắc.

Lúc ấy mới chín giờ thiếu mười. Gã biết rành người quản lý và cô thủ quỹ
đến ngân hàng vào lúc 8g45. Gã chờ sẵn phía ngoài, khom mình trong xe
hơi, che kín mặt. Đó là một vụ cướp thực sự. Từ trước đến giờ gã chỉ là tên
trộm vặt – nẫng đồ ở cửa hàng, trong xe hơi, giựt túi xách. Chưa bao giờ bị
bắt. Thậm chí chưa bao giờ bị thẩm vấn. Không hề có hồ sơ tiền sự.

Bà già giải thích:
— Tôi kiểm tra lại tiền trợ cấp. Mới đầu tính nhờ một tiệm thuốc

(drugstore có nghĩa cửa hàng vừa bán thuốc tây vừa bán nhiều thứ hàng tạp
hoá khác – ND), nhưng họ đòi một hào tiền công, vậy là tôi tới ngân hàng ở
kế bên mà tôi thoáng thấy có người ở trỏng. Ai dè tôi vừa mở cửa thì tên
cướp – lúc này tôi mới biết bóng người là tên cướp – quay đầu lại…

Tất cả chỉ vì một hào chết tiệt, Sonny nghĩ. Gã đã buộc người quản lý và

cô thủ quỹ nằm úp mặt xuống đất sau khi họ mang những ngăn kéo đầy tiền
mặt tới cho gã. Gã đang bắt đầu thồn tiền vào chiếc cặp thì…

Giọng bà Van Raalte đều đều:
— … Tôi lập tức nghĩ tới chồng tôi. Và tôi quyết định phải làm sao có thể

nhận dạng bằng được tên cướp trùm mặt nếu có thời cơ.

Sonny đâm hoảng, hỏi:
— Trông hắn ra sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.