NỤ HÔN CUỐI CÙNG - Trang 22

Tôi cũng xin nói qua về mẹ tôi, Margaret Pullman. Ít khi tôi tâm sự với

mẹ tôi những chuyện rắc rối do bà đang lo ngại chờ kết quả sinh thiết về
khối u trong lồng ngực.

Với Suzi Whitfield lại là chuyện khác. Nàng là người yêu của tôi và tôi đã

hẹn đi ăn với nàng vào trưa nay, tại tiệm The Grapes trên đường Kensington.
Nàng đang sống cùng bà dì, bà này chăm sóc cho đứa con gái 4 tuổi của
nàng, Keitha, đứa con toà án giao cho nàng nuôi dưỡng khi nàng ly dị với
Hugo.

Tôi tới tiệm ăn trước, chưa kịp uống hết ly bia thì Suzi đã bước vào. Nhìn

tôi, nàng đoán ngay có chuyện khiến tôi lo lắng và nàng nói:

— Anh có chuyện gì vậy, kể em nghe với.
Tôi thuật lại câu chuyện về người lạ mặt ở bến xe buýt khi sáng. Nàng

chăm chú nghe, cau mày. Khi tôi kể xong, Suzi hỏi:

— Anh có định kể cho mẹ nghe không?
— Mẹ có thể giúp gì cho anh?
— Có thể bà biết đôi điều về cuộc sống của cha anh tại Montreal, và giải

thích về gã lạ mặt kia. Còn báo với cảnh sát thì chẳng đi đến đâu.

— Anh cũng nghĩ vậy. Họ không thể hành động khi chưa xảy ra tội ác.

Đây chỉ là lời doạ mơ hồ từ một kẻ xa lạ. Họ không thể cho người theo bảo
vệ anh.

— Hãy quên đi, vui lên. Có khi chỉ là một gã vớ vẩn nào đó và anh chẳng

bao giờ gặp lại gã.

Thế là chúng tôi vui vẻ chuyển đề tài trong bữa ăn. Nhưng tôi gặp lại gã.

Ngay chiều hôm ấy. Khi tôi trở về nhà vào khoảng 5g30, tôi thấy gã đang
ngồi ngay trên chiếc ghế tôi thường ngồi trong phòng khách, trước mặt là
tách trà nóng và chiếc bánh xăng-uých. Mẹ tôi tỏ ra vui vẻ hẳn, kêu tôi lại
giới thiệu:

— Tim, đây là Christophe Soubliere từ Montreal tới. Ổng từng làm việc

cùng với cha của con. Mẹ với ổng vừa nhắc lại những chuyện xưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.