chút kiến thức nền về luật.”
Lại nữa…
Dẫu vậy Rhyme vẫn nhướn một bên lông mày ra hiệu mời tiếp tục và vị
luật sư lại mở một buổi học khác.
“Luật pháp ở Mỹ là một sinh vật phức tạp, như một con thú mỏ vịt,”
Whitmore nói, lại bỏ kính ra lau (Rhyme chỉ có thể xem chúng là kính trang
trí). “Một phần động vật có vú, một phần bò sát, một phần ai biết là gì nữa?”
Rhyme thở dài, Whitmore bỏ qua hơi thở mất kiên nhẫn ấy và tiếp tục
tường thuật. Cuối cùng anh ta cũng đi tới trọng điểm: Vụ án Frommer chủ
yếu sẽ được quyết định bởi “án lệ”, chứ không phải các quy chế luật pháp,
tòa án sẽ xem xét các vụ án trước đó – các quyết định tương tự trước đó – để
quyết định xem liệu bà Sandy Frommer có thể thắng kiện Midwest hay
không.
Với một tông giọng rất gần với hồ hởi, Whitmore nói, “Phụ tá của tôi, cô
Schroeder, không tìm được một vụ án nào mà các thang cuốn bị coi là có
khiếm khuyết vì thiếu khóa liên động hết. Nhưng cô ấy cũng tìm ra được vài
vụ án máy móc công nghiệp hạng nặng – máy ép mực và máy rập khuôn –
trong các vụ án đó người ta quy trách nhiệm vì các thiết bị vẫn tiếp tục hoạt
động sau khi ván đậy đã được mở ra. Sự kiện đó khá gần với vụ án này, đủ
để giúp chứng minh tai nạn của ông Frommer xảy ra do khiếm khuyết trong
thiết kế.”
Archer hỏi, “Có thể tìm được các thang cuốn do các công ty khác chế tạo
có khóa liên động không?”
“Một câu hỏi hay, cô Archer. Cũng đã được cô Schroeder nghiên cứu. Dù
vậy, tôi e câu trả lời là không. Vì Midwest Conveyance có vẻ là nhà sản xuất
thang cuốn duy nhất trên trái đất nảy ra ý tưởng chế tạo một sản phẩm với
một tính năng kém cỏi như có tấm đậy tự động bật mở. Tuy nhiên, cô ấy tìm
được một nhà sản xuất thang máy có các buồng thang tự động dừng lại –
phanh sẽ được dùng nếu buồng thang bắt đầu chuyển động khi một công
nhân đứng trong trục và có tấm đậy đang mở.”
“Đó sẽ là một trường hợp hữu ích để trích dẫn,” Archer nói, “vì ‘thang
cuốn’ nghe cũng giống ‘thang máy’ đấy chứ.”