NỤ HÔN LẠNH LẼO - Trang 189

Sachs ghi lại tên của người vô gia cư, không phải là Simon, và nơi ông ta

thường ở lại. Cô cảm ơn ông ta và dặn ông ta tốt nhất nên rời khỏi chỗ này.
Cô muốn đưa cho ông ta hai mươi đô nhưng nếu phải ra tòa làm chứng về sự
hiện diện của nghi phạm thì luật sư biện hộ sẽ hỏi ông ta có được cảnh sát
trả cho cái gì không.

“Ông nên quay lại nơi trú ẩn đi. An toàn hơn.”
“Vâng, thưa cô. Vâng, thưa sĩ quan.”
Ông ta dợm bỏ đi.
Ron Pulaski nói, “Ôi, chờ đã, nhìn này.”
Ông ta chậm rãi quay lại. Pulaski đang chỉ vào một thứ gì đó trên đường

cách chỗ họ vài bước chân. Đó là một tờ hai mươi đô la.

“Ông làm rơi hả?” Pulaski hỏi.
“Tôi ấy à. Ha.”
“Nếu chúng tôi cầm tiền thì sẽ phải báo cáo lại. Phiền phức lắm.”
“Vớ vẩn.”
Sachs cũng hùa theo. “Đúng thế. Luật mà.”
Pulaski nói, “Ông cứ cầm lấy nó đi. Ai thấy thì được giữ. Simon Nói.”
“Cũng nghĩ vậy. Phải có lý do gì thì tôi mới tìm được nửa cái sandwich

trong thùng rác chứ. Không ai lại vứt một chiếc sandwich ngon lành đi hết.”
Ông ta dùng các ngón tay dài, gân guốc của mình nhặt tiền lên và đút vào
túi.

Sachs gật đầu với Pulaski, ghi nhận cử chỉ tử tế đó. Cô chưa bao giờ nghĩ

đến việc trao quà theo cách đó.

Ông ta lững thững bỏ đi, tự lầm bầm.
“Anh nghĩ là bao lâu?” cô hỏi.
“Để đội tiếp viện đến à? Tám đến chín phút.”
“Hắn chưa thể đi quá xa được. Để kiểm tra dấu chân trên mặt đất nào.

Xem xem liệu chúng ta có thể tìm xem hắn đi đường nào không, giày cỡ
13.”

Họ bắt đầu chậm rãi đi theo ô vuông để tìm dấu chân. Tất nhiên, cuộc tìm

kiếm chậm đi vì thỉnh thoảng họ phải ngẩng lên nhìn xem có mối đe dọa nào
không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.