Khi anh mới bị tống vào tù, danh tính người gọi là một thứ xa xỉ. Giờ thì
nó nhan nhản khắp nơi và, anh quyết định, cũng là thứ quan trọng nhất được
phát minh trong hàng trăm năm qua.
“Chào, Sam.”
“Nick. Anh sao rồi? Anh thích ứng tốt chứ?”
“Như kỳ vọng.”
“Chắc chắn rồi. Này. Tôi có một chỗ cho anh xem đấy. Tôi đã gửi địa chỉ
và thông tin mua bán qua email. Nó chỉ là sơ bộ thôi nên chúng ta còn cần
bổ sung thêm nhiều thủ tục lắm. Vị trí hơi khuất nên giá cả sẽ không khiến
anh đau tim đâu. Nếu lại gần Heights và dân hippie hơn thì doanh thu sẽ tốt
hơn nhưng anh không đủ tiền đâu.”
“Tuyệt lắm. Cảm ơn anh nhiều. Chờ máy nhé. Tôi sẽ xem luôn đây.”
Nick lên mạng và ghi lại dòng địa chỉ – khu dân cư tầm trung, toàn dân
lao động, và đang phát triển mạnh mẽ ở Brooklyn – cùng tên chủ sở hữu.
“Ông ta có ở đấy chứ?” Nick lại cảm thấy râm ran cả người. Nóng nảy. Anh
nhớ lại châm ngôn của Amelia: Khi bạn di chuyển thì họ không thể bắt được
bạn…
“Có. Ông ta đang ở đó. Tôi vừa mới nói chuyện với luật sư của ông ta.”
Rồi Sam chìm vào im lặng. “Nghe này, Nick, anh chắc chắn là mình muốn
làm chuyện này chứ?”
“Anh đã một lần giảng bài cho tôi rồi.”
“Đúng là như thế. Nếu anh nghe lời tôi thì tốt biết mấy.”
“Buồn cười đấy.”
“Nhà hàng là một trong những hình thức kinh doanh ngốn tiền nhất lịch
sử. Nhà hàng này cũng không tệ, dòng tiền khá ổn và có lượng khách hàng
trung thành. Tôi biết rõ. Tôi đã từng đến đó rồi. Nó đã tồn tại khoảng hai
mươi năm nên cũng có danh tiếng tốt. Nhưng mà trước đây anh chưa từng
điều hành một cơ sở kinh doanh nào cả.”
“Tôi có thể học. Biết đâu tôi có thể thuê chủ nhà hàng ở lại, làm chuyên
gia tư vấn. Ông ta cũng quan tâm đến việc nhà hàng vẫn được mở cửa và
thành công chứ.” Đề nghị chủ nhà hàng nhận được tiền bán nhà hàng kèm