NỤ HÔN LẠNH LẼO - Trang 281

có phải lý do nhà hàng được rao bán là do sức khỏe ông ta bị giảm sút.
Nhiều khả năng là như vậy. Mái tóc hoàn hảo, màu xám, là tóc giả.

“Nick Carelli.”
“Người Ý. Gia đình đến từ đâu?”
“Flatbush.”
“Ha!”
Nick nói thêm, “Rất lâu trước đây thì là Bologna.”
“Chúng tôi có món Ý trong thực đơn đấy.”
“Tôi nghe nói món lasagna ngon lắm.”
“Đúng thế.” Ông Gera nói. “Nhưng cậu đã bao giờ ăn đĩa lasagna nào dở

chưa?”

Nick mỉm cười.
Nữ phục vụ mang cà phê ra. “Ông dùng gì không?” cô ta hỏi ông Gera.
“Không, ta ổn, Hannah. Cảm ơn.” Cô ta xoay người bỏ đi.
Người đàn ông chắp hai bàn tay nhăn nhúm lại và cúi đầu xuống. “Vậy,

tôi là Vito.”

“Ông Vito, tôi quan tâm đến nhà hàng của ông. Cực kỳ quan tâm.”
“Cậu đã bao giờ làm nhà hàng chưa?”
“Đã ăn trong nhà hàng. Cả đời.”
À thì, phần lớn cuộc đời…
Người đàn ông to con cười. “Không phải ai cũng trị được chúng đâu.”
“Đó là điều mà tôi muốn làm. Lúc nào cũng thế. Một nơi tụ tập, ông biết

đấy. Mọi người có thể tụ tập ở đó. Kết bạn. Giao lưu. Và bất kể nền kinh tế
có ra sao thì người ta vẫn phải ăn.”

“Tất cả đều đúng. Nhưng vất vả lắm. Vất vả lắm.” Đánh giá anh. “Dù có

vẻ cậu không phải loại người sợ vất vả.”

“Đúng là như thế. Tôi đã nhận được giấy tờ về điều kiện mua bán từ luật

sư và đang xem nó. Có vẻ tốt. Còn giá đề nghị? Tôi có một khoản tiền được
thừa kế từ mẹ tôi khi bà qua đời…”

“Tôi xin chia buồn.”
“Cảm ơn ông. Và tôi đã trao đổi với vài ngân hàng. Giờ chúng ta đang ở

giai đoạn ước lượng. Về giá cả. Trả giá một chút và tôi chắc chắn là chúng ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.