NỤ HÔN LẠNH LẼO - Trang 73

Một đứa con trai ngoan ngoãn. Hứa hẹn.” Rhyme đoán chừng là như thế.
Anh chẳng biết gì về Frommer bé bỏng, đến tên anh còn quên luôn rồi. “Nếu
chúng ta không thể đòi được tiền bồi thường cho bà ta thì bà ta sẽ phải sống
trong một gara ở Schenectady trong thời gian tới. Mà có khi phải sống hết
đời ở đó.”

“Schenectady có kinh khủng đến thế đâu.”
“Từ quan trọng ở đây là ‘gara’, Mel. Bên cạnh đó, đây là một thử thách.

Anh thích thử thách mà.”

“Ở một mức độ nhất định nào đó thôi.”
“Mel!” Thom gọi, bước chân vào phòng khách. “Anh đang làm gì ở đây?”
“Bị bắt cóc.”
“Chào mừng.” Rồi viên phụ tá nói thêm. “Anh có tin được không. Nhìn

kìa.” Hất đầu đầy thất vọng về phía giàn giáo và thang cuốn. “Sàn nhà. Tôi
hy vọng chúng không bị hỏng.”

“Đó là sàn của tôi,” Rhyme nói.
“Anh giao cho tôi nhiệm vụ giữ chúng tinh tươm. Rồi lại đặt hai tấn thiết

bị cơ khí lên trên.” Nói với kỹ thuật viên pháp y: “Muốn ăn hay uống gì
không?”

“Trà thì tốt quá.”
“Tôi có loại anh thích nhất đấy.”
Cooper thích Lipton. Anh ta có khẩu vị đơn giản.
“Bạn gái anh thế nào rồi?”
Cooper sống với mẹ nhưng có một cô nhân tình cao lớn, lộng lẫy người

Bắc Âu là giáo sư ở trường Columbia. Cô ta và Cooper là hai kiện tướng
khiêu vũ.

“Cô ấy…”
“Chúng tôi chuẩn bị làm việc đấy,” Rhyme cắt lời.
Thom nhướn một bên lông mày lên với anh chàng kỹ thuật viên, lờ sếp

của mình đi.

“Vẫn ổn, cảm ơn,” Cooper đáp lại. “Cô ấy vẫn ổn. Tuần tới chúng tôi có

cuộc thi tango khu vực.”

“Nói đến đồ uống.” Rhyme nhìn chai scotch mạch nha.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.