NỤ HÔN TỬ THẦN - Trang 171

Vài phút sau, anh đã yên giấc. Có lẽ đây là khoảnh khắc bình an nhất

cuộc đời cô. Sâu thẳm trong trái tim, cô biết tối nay Wulf đã cho cô thấy
một con người mà anh không bao giờ thể hiện với người khác.

Anh luôn là một kẻ cộc cằn, nghiêm khắc. Nhưng trong vòng tay cô, anh

là người tình dịu dàng. Thật tâm cô nghĩ mình có thể học cách yêu một
người như thế. Cũng không khó lắm.

Cassandra nằm im trong sự tĩnh mịch của buổi sớm mai. Cô không chắc

lúc này là mấy giờ, chỉ biết Wulf đã sưởi ấm một phần trong cô mà cô chưa
bao giờ nhận ra đã bị đông lạnh tới tận bây giờ.

Cô tự hỏi bao thế kỉ qua Wulf cứ mòn mỏi trong một nơi như thế này

sao.

Anh kể với cô ngôi nhà này mới hơn một trăm tuổi.
Nhìn quanh căn phòng, cô cố hình dung cảm giác sống một mình nơi đây

sẽ thế nào, hết ngày này qua tháng khác, từ năm này qua năm khác.

Hẳn anh thấy cô đơn lắm.
Cô với tay xuống, đặt nó lên bụng rồi tưởng tượng có một đứa trẻ nằm

trong đó. Là con trai hay con gái nhỉ? Tóc vàng như cô hay đen như bố nó?

Cô có thể sẽ chẳng bao giờ biết màu tóc thật của con. Tóc của hầu hết trẻ

em sẽ thay dần và phải tới lúc tập đi mới rõ được màu.

Lúc đó cô đã chết rồi. Trước cả khi con cô mọc chiếc răng đầu tiên. Học

bước đi đầu tiên hay tập nới lần đầu.

Cô sẽ không biết chút gì về con.
Đừng khóc...
Nhưng cô không đừng được. “Cassandra?”
Cô không trả lời tiếng gọi còn ngái ngủ của Wulf. Giọng cô sẽ phản bội

cô mất nếu cô lên tiếng lúc này.

Anh xoay cô lại như thể anh biết cô đang khóc, rồi kéo cô vào vòng tay

anh. “Đừng khóc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.