Một đôi mắt tròn trịa của Vệ Dịch nhìn nàng chằm chằm, còn lóng
lánh chút nước mắt.
Kỷ Vân Thư liếc mắt nhìn hắn một cái, hỏi: "Rất muốn ăn thịt sao?"
Hắn gật đầu!
"Nếu như không cho ngươi ăn thịt, ngươi sẽ giận ta sao?"
Hắn lắc đầu!
"Vậy là tốt rồi, ở đây món ngon đầy bàn cũng rất ngon miệng, ngươi
ăn nhiều một chút, đừng lãng phí."
Hắn lại gật đầu!
Có lẽ bởi vì những đồ ăn khác cũng không tệ lắm, Vệ Dịch không còn
tiếp tục nhớ thương món thịt, ăn đến nỗi bụng no căng mới bỏ qua.
Sau khi ăn uống no đủ, tính tiền đi xuống lầu, Vệ Dịch vẫn không đi ra
ngoài, lôi kéo ống tay áo của Kỷ Vân Thử, ngón tay chỉ về một phương
hướng, nhỏ giọng nói: "Thư nhi ngươi xem, bọn họ trông thật đáng
thương!"
Theo phương hướng ngón tay Vệ Dịch nhìn qua, trên sân khấu của tửu
lầu, có một lão giả đầu tóc hoa râm đang trên một chiếc ghế và cầm một
cây đàn nhị. Đứng bên cạnh là một nữ tử thanh tú, khoảng tầm mười lăm
mười sáu tuổi, mặc một thân quần áo màu xanh nhạt, khuôn mặt tươi cười,
cực kỳ xinh đẹp.
Một người kéo đàn nhị, một người hát ca khúc.
Chậm rãi hưởng thụ!
Kỷ Vân Thư móc ra một ít bạc, đặt vào trong tay Vệ Dịch.