của Cảnh Dung.
Tư thế kia, thật sự dễ khiến người tưởng tượng!
Người khác nhìn thấy, sẽ xấu hổ như thế nào!
Những thị vệ theo Lang Bạc cùng nhau tiến vào, trong lòng cũng đang
có hàng vạn con ngựa lao nhanh lướt qua!
Chết tiệt! Chẳng lẽ Vương gia nhà mình đoạn tụ?
Thị vệ lần lượt dời mắt, sợ hãi nếu nhìn nhiều hơn một chút, mắt mình
sẽ bị đào lên.
Trong khi Kỷ Vân Thư quả thực muốn đập đầu vào vách tường chết
đi, tư thế của nàng và Cảnh Dung như vậy, người nào cũng sẽ suy nghĩ
miên man.
Nàng thật sự cảm thấy đời này của mình đã sốt cao một lần lợi hại
nhất.
Cả người cực kỳ nóng!
Cảnh Dung vẫn không nhanh không chậm, buông lỏng Kỷ Vân Thư,
khom lưng nhặt quần áo của mình vứt trên mặt đất, chậm rãi mặc vào, vẻ
mặt thong dong bình tĩnh.
Nhưng trong sự bình tĩnh, vẫn mang theo không vui!
Đã hơn nửa đêm, quấy rầy một hồi mộng đẹp hoàng kim của hắn.
Lang Bạc cúi đầu thỉnh tội, "Vương gia thứ tội, thuộc hạ cứu giá chậm
trễ."
Cảnh Dung giơ tay, ý rằng hắn không bận tâm tới.