Sau lưng, Khổng Ngu hít thật sâu một hơi, hốc mắt cũng dần dần đỏ
lên.
Một cung nữ tiến tới hỏi đến: "Công chúa, có chuyện gì xảy ra với
ngài vậy?"
Nàng lắc đầu: "Không có chuyện gì!"
Sau đó, nàng lập tức trở về phòng ngủ.
......
Lúc này, Vệ Dịch đang ngủ gục, hàng lông mi dài mơ hồ run rẩy dán
trên mí mắt của hắn, gương mặt đỏ bừng, toát lên vẻ đẹp của nam tử trong
sáng.
Cực kỳ đẹp mắt!
Hắn chơi nặn bùn một ngày, tất nhiên cũng quá mệt mỏi.
Và trong lòng ngực của hắn vẫn đang ôm một đống động vật nhỏ tự
mình nặn hôm nay.
Kỷ Vân Thư rửa tay vào phòng, lấy một cái chăn từ trên bình phong,
nhẹ nhàng đắp ở trên người hắn. Vệ Dịch cựa quậy thân mình, xoay người
một cái, sau đó lại nặng nề ngủ tiếp.
Tạch, bịch ——
Bởi vì hắn xoay người, tất cả bùn đất trong tay đều bị lăn xuống sàn.
Kỷ Vân Thư nhìn một màn này, thật sự khóc không ra nước mắt.
Nàng cúi người, nhặt hết những động vật nhỏ lên bàn.