"Đại ca và Nhị ca không có biện pháp bắt ngươi, không có nghĩa là ta
không có. Ngươi cũng thấy rồi đó, kết cục khi trêu chọc ta, chính là chết."
Ôi trời, lão tử thật sự bị dọa sợ rồi.
Kỷ Vân Thư liếc mắt xem xét nàng ta một cái, đồ điên!
"Nếu như ngươi có bản lĩnh như vậy thì tốt, chỉ sợ sau lưng ngươi,
chính là hai vị ca ca của ngươi giúp đỡ."
"Ngươi có ý gì?"
"Sự tình xảy ra bất quá mới nửa canh giờ (1h), thủy triều đã không
giống nhau, ngay cả kẻ ngốc cũng biết vì sao!"
May thay may thay, Kỷ Mộ Thanh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nàng ta không phải là đồ ngốc!
Bởi vì nàng ta biết vì sao!
Không thể nghi ngờ, giống như Kỷ Vân Thư vừa mới nói, nàng ta có
hai ca ca tốt, trước khi tới đây, chỉ sợ là đã chuẩn bị xong hết thảy.
Tóm lại, nàng ta không cần gánh tội danh này là được. Vì vậy, nàng ta
vui vẻ tự tại, sửa sang lại đầu tóc rối bời của mình, xoay người rời đi.
Cũng ngay khi nàng ta xoay người, Kỷ Vân Thư lại nhìn thấy phía sau
lưng nàng ta có một vết máu nho nhỏ, và trên vết máu kia, dường như có
một sợi chỉ lỏng lẻo treo ở trên đó, viên ngọc vốn được nạm ở phía trên
cũng không còn nữa.
Chẳng lẽ ——