"Ngươi nói đi."
Khổng Ngu nói: "Ta hy vọng, ngươi có thể giúp ta đưa Quyên Nhi ra
khỏi cung, ta không muốn nàng ấy sống cả đời ở trong hoàng cung."
Đây là chuyện thứ nhất.
Kỷ Vân Thư: "Được."
"Nếu một ngày kia, A Dung hãm sâu vào trong tranh đấu không hồi
kết thúc, ta hy vọng ngươi có thể giúp đỡ hắn, để hắn quay đầu lại."
Đây là chuyện thứ hai!
Khổng Ngu thật sự là một người thông minh, nàng ấy dường như mơ
hồ đoán trước được sự tình sẽ xảy ra trong tương lai.
Mà Kỷ Vân Thư cũng gật đầu: "Ta hứa với ngươi."
"Cảm ơn."
Khổng Ngu rốt cuộc cũng an tâm.
Đột nhiên ——
Nàng ấy ôm ngực mình, ngón tay nắm chặt vào vạt áo trước ngực, đôi
lông mày cong cong nhíu chặt, khóe môi chảy ra máu màu đỏ sậm.
Cả người ngã xuống ngay trong khoảnh khắc, bị Kỷ Vân Thư tiếp
được.
Khổng Ngu ngã xuống mặt đất, dựa vào trên cánh tay của nàng, khóe
miệng rỉ máu vẫn nở nụ cười, hai tròng mắt yếu ớt buông xuống.
"Vì sao?" Kỷ Vân Thư giật mình hỏi nàng ấy.