"Không muốn. Ta đã đưa nó cho Thư nhi, vì vậy bây giờ nó là của
Thư nhi, ta không muốn lấy lại."
Kỷ Vân Thư chống người ngồi dậy, cầm khối ngọc trong tay lên và
cẩn thận ngắm nghía.
Đây là một khối huyết ngọc thượng đẳng, đầu ngón tay của Kỷ Vân
Thư nhẹ nhàng cọ xát ở trên bề mặt không bằng phẳng của nó. Nàng chưa
từng ngắm nghía khối ngọc này cẩn thận như thế.
Trên mặt viên ngọc tinh xảo, không ngờ có điêu khắc hình một cái đầu
con hổ sinh động như thật!
Phía bên trái hình đầu con hổ, còn có một hình mặt trăng lưỡi liềm.
Nàng xoay ngược lại và nhìn, mặt sau, có khắc một chữ "Tuất" (
戌).
Nàng phải công nhận, khối ngọc bội của Vệ lão gia thật sự không tệ.
Có thể nói, đây là một khối ngọc có một không hai.
"Vệ Dịch, đã là vật mà cha ngươi để lại cho ngươi, ngươi vẫn nên giữ
nó bên người."
"Không muốn!" Vệ Dịch trực tiếp lui qua một bên: "Đây là vật ta đã
đưa cho Thư nhi, chẳng lẽ Thư nhi không thích nó hay sao?"
"Đương nhiên không phải."
"Vậy Thư nhi hãy nhận đi, dù sao thì nó cũng là của Thư nhi!"
Vệ Dịch vẫn kiên quyết, nở nụ cười ngây thơ.
Ngay khi hai người còn đang đưa đẩy ——