Chưởng quầy bên cạnh thật sự không thể tiếp tục nhìn xem được nữa,
tiến lên khuyên bảo: "Cô nương, cô nương đừng gây rối ở đây."
"Cút ngay." Nữ tử ta vung tay: "Ngươi có biết bổn tiểu thư là ai hay
không?"
"Biết, ai không biết Kiều tiểu thư, nhưng nữ nhân này đã được Kinh
Triệu Doãn an bài ở đây, vì vậy......"
"Đủ rồi, chẳng phải ngươi muốn vòi tiền hay sao?" Nử tử ra vẻ giàu
có, móc một thỏi vàng từ trong cái túi bên hông, trực tiếp ném cho chưởng
quầy, còn nói: "Cầm đi, nó đủ để mua toàn bộ khách điếm của ngươi,
nhưng ngươi hãy nghe rõ cho ta, không cho phép nữ nhân này ở đây. Nếu
không, bổn tiểu thư sẽ xốc hết toàn bộ khách điếm của ngươi."
Chưởng quầy đặt thỏi vàng ở trong miệng cắn cắn, sau khi xác định đó
là vàng thật, hắn liền nhanh chóng cúi người.
"Vâng vâng vâng." Chưởng quầy xoay người, mệnh lệnh cho tiểu nhị:
"Mau mau mau, ném người ra ngoài."
Tiểu nhị chỉ có thể làm theo, kéo Tạ đại nương trên mặt sàn lên, định
ném thẳng ra khỏi khách điếm. Khách nhân cũng đều nhanh chóng tản qua
hai bên, nhường ra một lối đi.
Nhưng đã bị Kỷ Vân Thư chắn lại ở cửa!
"Nhường đường một chút, nhường đường một chút."
Tiểu nhị tức giận nói.
Kỷ Uyển Hân lôi kéo góc áo của nàng, ý muốn nhắc nhở nàng.
Không ngờ, Kỷ Vân Thư vẫn luôn lạnh mặt trong một thời gian dài
bỗng nhiên vươn tay ra, đỡ lấy Tạ đại nương đang bị tiểu nhị kéo qua, sau