Trong Dung Vương phủ!
Khi Kỷ Vân Thư được đưa trở về, cả người đều là máu, sắc mặt tái
nhợt, mồ hôi lạnh đầy đầu, cơ thể yếu ớt run rẩy từng chút một.
Không lâu sau, Mộ Nhược cũng tới.
Mộ Nhược rất kinh ngạc khi nhìn thấy Kỷ Vân Thư nằm ở trên
giường. Nữ nhân nằm dài trên giường, bộ quần áo sáng màu nhuộm đỏ, da
thịt giống như một cái bánh nhân thịt bị đập thành từng mảnh.
Khoảnh khắc sau đó, Mộ Nhược thở dài một hơi, lắc đầu ngồi xuống
mép giường, sai người mang tới một chậu nước ấm.
Cảnh Dung đứng ở một bên, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm ở sau
ót của Kỷ Vân Thư.
Sắc mặt hắn rất ngưng trọng.
Thật lâu sau, Cảnh Dung nói với Mộ Nhược: "Không thể để nàng xảy
ra chuyện gì."
Mộ Nhược nheo mắt liếc nhìn hắn một cái.
Hỏi: "Nếu nàng chết, ngươi sẽ ra sao?"
"Ta cũng không sống nổi." Cảnh Dung nói không chút do dự.
Mộ Nhược không ngạc nhiên trước câu trả lời của hắn, chỉ nói: "Cảnh
Dung, sớm muộn gì cũng có một ngày, không phải ngươi hại chết nàng,
chính là nàng hại chết ngươi."
Lời nói mang theo một sự nhắc nhở, nhưng cũng mang theo một chút
trách móc!