Tuy nhiên, lực chú ý của Vệ Dịch, dường như không phải tuyết ở trên
bả vai Kỷ Vân Thư, mà là trên đôi tay đang nắm chặt tay mình.
Mười ngón trắng nõn, vừa nhỏ vừa thon dài, nắm ở trên bàn tay to
rộng của hắn, ấm áp và thoải mái.
Trong lúc nhất thời, đầu óc Vệ Dịch méo mó, ngốc lăng nhìn nàng.
Kỷ Vân Thư ý thức được điều này, lập tức thu tay vào trong tay áo,
nghiêng người: "Tiểu tử ngươi, sao lại có thói quen kỳ lạ, nhìn chằm chằm
vào cổ tay người khác."
"Ca ca, tay ngươi rất giống tay tỷ tỷ!"
"Giống nơi nào?"
Vệ Dịch mở miệng cười, nói: "Lần trước khi tỷ tỷ cầm đao khiến ta sợ
hãi, ta nhìn thấy trên mu bàn tay nàng ấy có một nốt ruồi nhỏ. Trên mu bàn
tay của ca ca cũng có một nốt ruồi giống như vậy."
Ân?
Kỷ Vân Thư giơ tay lên nhìn, trên mu bàn tay gần sát khe hẹp chỗ
ngón tay cái, quả thực có một nốt ruồi đen.
Nốt ruồi rất nhỏ, nhỏ đến nỗi 5 năm qua, ngay cả bản thân Kỷ Vân
Thư cũng chưa bao giờ chú ý tới nó.
Tiểu tử này, tâm tư rất tinh tế!
Thu tay mình vào trong tay áo, nàng vừa tiếp tục đi về phía trước, vừa
nói: "Được rồi, trước tiên ta sẽ đưa ngươi quay về Vệ phủ."
"A?" Vệ Dịch có chút không tình nguyện: "Ca ca, ngươi dẫn ta đi tìm
tỷ tỷ được không? Ta có thứ muốn tặng cho nàng."