"Thứ gì?"
"Không thể để ca ca nhìn thấy, ta phải tự mình đưa cho tỷ tỷ."
Điều này khiến Kỷ Vân Thư bắt đầu cảm thấy hứng thú, dừng bước
chân lại, miệng lưỡi mang theo một chút uy hiếp nói: "Nếu ngươi không
nói cho ta biết, ta sẽ không mang ngươi đi tìm nàng ấy, sau này cũng sẽ
không."
Vệ Dịch bối rối, nhanh chóng nói: "Được được được, ta nói."
Dứt lời, duỗi tay tới eo lưng, móc ra một cái túi nhỏ, đặt nó trong lòng
bàn tay.
"Chính là cái này, ta muốn tặng tỷ tỷ."
Kỷ Vân Thư tiếp nhận túi nhỏ trong tay hắn, mở ra nhìn vào. Bên
trong, đựng một khối ngọc bội màu da cam, cực kỳ trong suốt.
Nàng có chút khó hiểu: "Ngọc bội này từ đâu ra? Ngươi vì sao......
muốn tặng ngọc bội cho tỷ tỷ ngươi?"
"Đây là khối ngọc mà cha đưa ta, nói có thể bảo vệ bình an, ta muốn
đưa nó cho tỷ tỷ."
"Nhưng tỷ tỷ ngươi, chưa chắc sẽ thích!"
"Nương nói, nữ hài tử đều thích những vật quý giá, khối ngọc này rất
quan trọng với ta, tỷ tỷ nhất định sẽ thích."
Tiểu tử ngốc, vật quý trọng như vậy, cũng có thể bỏ đi và tặng người
như thế!
Tỷ tỷ ngươi đã hù dọa ngươi nhiều lần, ngươi vì sao vẫn thích khi
nàng ấy luôn lạnh lùng với ngươi?