"Sao ta có thể giết tỷ phu được?" Người nói chuyện, đúng là nam tử
bên cạnh Giang phu nhân, sắc mặt nôn nóng, tiến lên phản bác, chỉ vào Kỷ
Vân Thư, tiếp tục nói: "Ngươi đừng ngậm máu phun người, ta không làm
điều đó, ngày đó tỷ phu ta mất tích, ta căn bản không có ở nhà."
Hiện tại, Kỷ Vân Thư mới cẩn thận chú ý tới người này. Cảm giác đầu
tiên đó là, cẩu thả và bất cần đời!
Kỷ Vân Thư kiên định nói: "Lời này, chính là lão nhân gia kia nói, lão
đã tận mắt nhìn thấy."
"Quả thực là trò cười." Giang phu nhân hừ lạnh một tiếng, kéo đệ đệ
kéo ra phía sau lưng, lúc này mới trên dưới đánh giá Kỷ Vân Thư, nói:
"Tiểu công tử, nếu như lời ngươi nói chính là sự thật, vậy vì sao lão trộm
nói cho ngươi hung thủ là ai, nhưng lại không tới nha môn báo án? Công tử
cũng không nên tùy tiện oan uổng và vu khống người khác. Không có
chứng cớ, sao có thể chỉ ra hung thủ? Tuyên bố này không phải vô lý hay
sao?"
"Tất cả những gì ta nói......"
Kỷ Vân Thư còn chưa nói xong, Giang phu nhân đã cắt ngang lời
nàng.
"Nói vậy, lão nhân gia trong miệng ngươi nói kia, chắc là Thất thúc
đi? Thật là trùng hợp, ngay buổi sáng hôm nay, Thất thúc phát bệnh, đã qua
đời."
Ách!
"Đã chết?" Kỷ Vân Thư sửng sốt một chút, một thời gian dài vẫn
không phục hồi lại tinh thần.
Giết người diệt khẩu sao?