“Ừ! Tôi không cảm thấy phiền!”
Tiêu Tự Trần trả lời rất nghiêm túc, sau đó lại lấy điện thoại chơi tiếp.
Đợi đến khi tiếng đóng cửa của nhân viên phục vụ vang lên, ánh mắt anh
mới chuyển sang cô, cau mày nói một cách nghiêm túc: “Cô đừng ăn cùng
với cậu ta. Cậu ta tô son đó!”
Ngữ khí của Tiêu Tự Trần rất nghiêm túc, giống như là muốn nói …
Cô không được ăn cùng với cậu ta, cậu ta mắc bệnh truyền nhiễm cực kỳ
nguy hiểm.
Cô thầm nghĩ Thật ra tôi cũng tô son mà.
Con người này mắc bệnh ưa sạch sẽ … Không biết làm sao Ty Lạc có thể
kết bạn được với anh ấy. Dựa trên tình hình thực tế, khả năng ‘Đồng tính’
của hai người bọn họ là không thể xảy ra … Tiêu Tự Trần có vẻ như không
thể chịu đựng nổi Ty Lạc …
Nghe Tiêu Tự Trần nói vậy, Ty Lạc cũng không ngẩng đầu. Tần Khanh
đành hóng cổ đà điểu chờ người phục vụ mang thức ăn đến.
Vài phút sau nhân viên phục vụ đem lên đủ loại thức ăn. Ty Lạc buông
điện thoại xuống, nhìn những món ăn tươi ngon, gật gật đầu: “Cám ơn!”
Mấy nhân viên được Ảnh đế Ty Lạc nói tiếng cám ơn liền cười híp mắt,
luôn miệng nói Không có chi! Không có chi … Vốn dĩ muốn mượn cớ để
xin chữ ký, ai ngờ bị Tiêu Tự Trần xen ngang.
Anh đứng dậy, vuốt thẳng âu phục, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía nhân
viên phục vụ lạnh giọng: “Chỗ rửa tay ở đâu?”
Nhân viên phục vụ bị khí chất lạnh như băng của người đàn ông này dọa
sợ, trong chớp mắt quên mất việc xin chữ ký, giơ tay ra hiệu dẫn đường cho