NỮ PHÁP Y THIÊN TÀI - Trang 119

Tần Khanh nghĩ: Thật sự lâu vậy không? Đúng là nói dối không chớp

mắt, ngay cả Tiêu Tự Trần cũng tin.

Nhưng mà … ở nước ngoài anh cũng nuôi cá sao? Nếu anh nói gấp bốn

lần, vậy nghĩa là người đàn ông này nuôi cá chỉ sống được bảy ngày thôi
sao?

Đi làm một chuyện không ‘hoàn mỹ’ thế này có vẻ như không hợp với

khí chất của anh …

Tần Khanh nhìn trong vợt bắt cá của Tiêu Tự Trần, đã được một con.

Một con cá màu đen tuyền mắc lưới, thời điểm còn ở trong nước thì phiêu
diêu tự tại, nhưng khi vừa nhấc khỏi mặt nước con cá đã giãy dụa kịch liệt.

Tần Khanh phát hiện người đàn ông này vẫn đang nhìn con cá một cách

tỉ mỉ, cô cũng thấy hiếu kỳ liền bước đến bên cạnh anh. Hai tay chống đầu
gối, gập người xuống hỏi: “Anh đang nhìn gì vậy?”

Tiêu Tự Trần nghe câu hỏi, quay đầu nhìn sang … đập vào mắt anh là

đôi chân thon nhỏ. Trong đầu Tiêu Tự Trần lại xuất hiện hình ảnh hai vai
trắng mịn như ngọc của cô.

Anh đột nhiên cau mày, mắt nhìn cô …

“Tôi cho rằng cô không thích hợp với tư thế này.”

“Hả???”, Tần Khanh ngẩn người, đương nhiên không hiểu ý anh. Cô

khom lưng thấp một chút, ý muốn nghe cho rõ hơn.

Tiêu Tự Trần càng cau chặt mi, ánh mắt anh liếc cô từ dưới lên trên, sau

đó cặp mắt quay nhìn hướng khác, giọng lạnh tanh: “Nhìn thấy hết áo lót
của cô rồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.