NỮ PHÁP Y THIÊN TÀI - Trang 160

Sau đó cô nghe tách một cái, ngòi bút bi trong tay bà chủ đóng lại, bà ta

cất cao giọng: “Được rồi! Quý khách chờ một chút, tôi cho đầu bếp làm
ngay!”, rồi cười híp mắt vào trong.

Quán ăn chỉ còn sáu người bọn họ, còn khoảng hai tiếng nữa cha mẹ của

Đinh Dương sẽ về đến. Lâm Hoài Dư nhăn nhăn mặt, gãi gãi đầu, nhìn qua
Tề Lục cất giọng hỏi: “Đội trưởng Tề, chúng ta cứ ở đây chờ thôi sao?”

Tần Khanh cũng hiếu kỳ nhìn sang, Tề Lục im lặng một chút: “Trước

tiên cứ tìm hiểu tình hình đã!”

Tiêu Tự Trần không nói gì, giống như tán thành suy nghĩ của Tề Lục.

Trên bàn ăn lại một lần nữa rơi vào im lặng, một lát sau bà chủ mang ra

một bình trà đến trước mặt Tần Khanh.

“Cám ơn bà chủ!”, Tần Khanh mỉm cười.

Tiêu Tự Trần nhìn cô, ánh mắt xa xăm, lành lạnh nói: “Bụng rỗng không

nên uống trà.”

Ý cười trên gương mặt Tần Khanh cứng đờ, cảm giác tất cả mọi người

đều hướng mắt về cô, cô đành ngượng ngùng tìm đề tài khác: “Bà chủ! Nhà
đối diện có người ở không? Nhà đẹp quá!”

Dứt lời cô thấy bà chủ sững người, cô biết đề tài của mình đã không

thích hợp nhưng lời đã ra khỏi miệng, nên cô đành gượng cười nói thêm
một câu: “Khi vừa đến tôi đã muốn hỏi!”

Bà chủ sững người, chốc lát nhếch nhoẻn miệng cười cười, bà ta chỉ căn

nhà của Đinh Dương ở phía đối diện, rồi ngồi xuống đối diện Tần Khanh
bắt đầu mở ‘đài’.

“Nhà đó có người chứ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.