NỮ PHÁP Y THIÊN TÀI - Trang 170

Vài giây sau, cô ngẩng đầu nhìn Triệu Quang Hi tay cầm súng chạy vội

tới, theo sau là Tiêu Tự Trần chắp tay sau lưng chậm rãi như đang bách bộ.

Liếc tên Đinh Dương đang nằm rên rỉ, cô nhặt dao lên chĩa về phía hắn.

Triệu Quang Hi thở hổn hển, lo lắng hỏi Tần Khanh: “Cô không sao

chứ?”

Tần Khanh lắc đầu một cái, Tiêu Tự Trần cũng bước đến: “Phí lời, có sao

thì bây giờ còn có thể đứng đó nói chuyện với cậu được à?”

Triệu Quang Hi gãi gãi đầu, rồi nghe Tiêu Tự Trần lạnh lùng nói tiếp:

“Còn không bắt người?”

Triệu Quang Hi răm rắp nghe theo, Tần Khanh hít sâu một cái, bây giờ

mới phát hiện trên tay mình đang cầm dao, con dao rất nặng, là dao chuyên
dùng cắt đậu hũ, trên lưỡi dao vẫn còn dính máu.

Tần Khanh ngay lập tức thả hung khí giết người xuống. Tiêu Tự Trần đi

qua cô, anh cau mày nhìn về hướng Tần Khanh: “Tại sao cô lại phản ứng
chậm chạp như vậy? Từ lúc cô phát hiện vẫn không chịu thủ thế chuẩn bị ra
đòn?”

Tần Khanh ngờ vực nhìn sang, khoát khoát tay: “Tôi không biết võ!”

Cô liếm liếm đôi môi khô khốc, tên đàn ông này nghĩ cô biết võ sao? Tần

Khanh giật mình, nhớ tới lúc anh hô vang ‘Đòn tự vệ’!

Nếu Tiêu Tự Trần không phản ứng kịp thời, chắc bây giờ cô đã là nạn

nhân thứ năm của Đinh Dương. Cô lại nhớ đến câu anh nói với cô lúc ở cửa
‘Cô canh ngoài cửa!’ chứ không phải ‘Cô chờ ngoài cửa!’. Anh còn nói
Khả năng Đinh Dương vẫn chưa đi như vậy câu sau của anh chắc chắn là
Nếu hắn chạy ra, cô chế ngự hắn. Vậy mà cô lanh chanh, tưởng bở, não tàn
tự nghĩ thêm vế sau Cô vào đó rất nguy hiểm nữa chứ!!!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.