NỮ PHÁP Y THIÊN TÀI - Trang 221

Cô không còn cách nào khác là xoay người ra ngoài, trả lời điện thoại:

“Cô Lục, Giáo sư Tiêu đang bận.”

Đầu dây im lặng một chút, sau đó truyền đến một tiếng thở dài, Lục

Hoành hiểu rõ ẩn ý, cô ta nở nụ cười: “Đoán trước được!”

Không đợi Tần Khanh đáp lời, cô nói tiếp: “Xem ra anh ấy còn giận tôi.

Phiền cô Tần chuyển lời báo cho anh ấy đợi tôi kết thúc việc bên nay sẽ lập
tức về nước gặp anh.”

Tần Khanh bình thản: “Được! Tôi sẽ chuyển lời.”

Cô lễ phép đợi Lục Hoành tắt máy cô mới cúp điện thoại rồi về lại văn

phòng. Nghe tiếng động, Tiêu Tự Trần ngước lên, nhìn thẳng vào cặp mắt
đen láy của cô.

“Sau này tôi không nhận điện thoại của cô ta.” Tiêu Tự Trần đan hai tay

vào nhau nói một cách nghiêm túc.

Tần Khanh nhướn mi, lại nghe anh nói tiếp: “Còn nếu cô thích nhận điện,

thì cứ việc!”

“Thế nhưng muốn tôi nhận điện hay không nhận điện thì cũng phải cho

tôi biết một chút tin gì chứ?”

“Được không?” , Tiêu Tự Trần nhướng mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm

chằm Tần Khanh.

Cô tròn mắt, càng ngày càng hiếu kỳ.

“Được …”, cô trừng mắt nhìn anh, “Nhưng tôi cần biết lý do.”

“Thật sự là một cô nhóc tò mò”, Tiêu Tự Trần cảm thán, thái độ vui vẻ

khác thường, “Chẳng có lý do gì, chỉ là tôi không thích cô ta, không muốn
tiếp điện thoại của cô ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.