NỮ PHÁP Y THIÊN TÀI - Trang 227

Tiêu Tự Trần khoanh tay, ánh mắt nhìn thẳng Tề Lục, nhếch miệng đầy

ẩn ý, sau đó đứng dậy đi về bên cạnh Tần Khanh, thanh âm réo rắt: “Đi
thôi! Để Đội trưởng Tề ăn được tự nhiên, từ nãy đến giờ thấy anh ta chưa
ăn được bao nhiêu!”

Lâm Hoài Dư đã đi tới, cô ta đứng bên cạnh Tề Lục một cách rất tự

nhiên, ngẩng đầu nhìn hai người đối diện: “Hai người ăn xong chưa?”

Tần Khanh gật đầu, còn Tiêu Tự Trần biếng nhác trả lời: “Ừm! Ăn xong

rồi, các người chậm rãi hưởng thụ đi!”

Ngữ khí rất ôn nhu, tưởng chừng như trong lòng Tiêu Tự Trần đang rất

hài lòng, Tần Khanh lặng lẽ đưa mắt nhìn, người đàn ông ấy đã sải bước
chân dài rời khỏi bàn. Cô đứng dậy cúi người thu dọn phần ăn. Tần Khanh
nở nụ cười với hai người đối diện: “Vậy chúng tôi đi trước, tối nay gặp!”

“Ok! Không gặp không về!”, Lâm Hoài Dư tròn xoe mắt, phất phất tay,

quay đầu nhìn Tề Lục đang nhìn bóng dáng hai người đi phía trước không
chớp mắt.

Lâm Hoài Dư khẽ cười một tiếng, lôi kéo sự chú ý của Tề Lục, cô tự

nhiên ngồi xuống.

Tề Lục quay qua nhìn cô ta, đang đứng dậy rời đi thì Lâm Hoài Dư khẽ

cười, cầm đũa, chậm rãi nói: “Xem ra cô ấy không thích anh.”

Tề Lục vẻ mặt hờ hững đáp lời: “Và tôi cũng không thích cô.”

Gương mặt Lâm Hoài Dư không hề biến sắc, ánh mắt chợt lóe sáng, cô

nghiêng đầu thản nhiên nói với Tề Lục: “Em biết anh không thích em … vì
vậy em mới cố tình theo đuổi anh!”

Tề Lục híp mắt, anh chưa từng bao giờ gặp một cô gái lại thẳng thắn như

vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.