NỮ PHÁP Y THIÊN TÀI - Trang 277

Tiêu Tự Trần có vẻ tán thành, anh gật đầu rồi nhìn cô: “Chúng ta đi ăn!”

Tần Khanh liếc nhìn đồng hồ trên giường: “Vẫn chưa đến bốn giờ mà!”

“Đói chết rồi!”, Tiêu Tự Trần ngắt lời Tần Khanh, thanh âm ai oán, rồi

dường như phát hiện gì đó, anh đến sát cửa nhìn ra ngoài.

Tần Khanh cũng bước đến. Lúc nói chuyện với Đệ Ngũ Quý cô cũng

thấy tụ tập rất nhiều binh lính, đến bên cạnh Tiêu Tự Trần, cô nhíu mày
hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Sao nhiều quân lính quá vậy?”

Ánh mắt Tiêu Tự Trần thâm sâu, cẩn thận quan sát tình huống bên ngoài,

một lúc lâu sau quay đầu nhìn vào mắt Tần Khanh, chậm rãi lên tiếng:
“Nhìn có vẻ như đang tìm quân phản động đang ẩn nấp.”

Anh đi ngang qua Tần Khanh, được vài bước lại ngừng lại quay sang căn

dặn: “Cô cứ ở đây, đừng chạy loạn, tôi trở về ngay!”

Tiêu Tự Trần vừa nhấc chân, Tần Khanh đã khẩn trương đuổi theo, đôi

mắt toát lên vẻ căng thẳng: Phiến quân phản động đang lẩn nấp quanh đây,
Tiêu Tự Trần ra ngoài làm gì?

Tần Khanh ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đi đâu?”

Tiêu Tự Trần đọc được sự lo lắng trong mắt Tần Khanh, anh nghiêm túc

trả lời: “Không cần phải sợ! Tôi ra hỏi bọn họ một vài chuyện”, rồi anh liếc
nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt rơi vào gương mặt của Tần Khanh: “Nếu tôi bị
bắt đi, cô phải gọi ngay cho Cung Trầm.”

“Không được!”, Tần Khanh không chút nghĩ ngợi liền phản đối, cô chắn

ngang người Tiêu Tự Trần: “Tôi đi cùng anh!”

“Quá nguy hiểm!”, Tiêu Tự Trần cụp mi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.