NỮ PHÁP Y THIÊN TÀI - Trang 321

Cô phải hỏi cậu ta chứ.”

Tiêu Tự Trần chỉ chỉ Nasser, anh ta lắc đầu, “Tình huống cụ thể còn chưa

biết, nhưng hôm qua các cậu đã ở đó, tôi phải đưa hai người trở về, bằng
không cấp trên hỏi tới rất phiền.”

Nasser khó xử nhìn thoáng qua Tiêu Tự Trần, lại nhìn về phía Tần

Khanh, hàm ý là — Cô giúp tôi khuyên nhủ người nhà cô đi.

Tần Khanh mím môi, trong lúc nhất thời cũng không biết Tiêu Tự Trần

đang nghĩ gì. Đúng là hôm qua bọn họ có tiếp xúc qua với Arafat, rồi được
Nasser mang đi, nếu như bọn họ cứ đi như vậy, về phía Nasser có lẽ sẽ gặp
rắc rối.

Sau khi suy nghĩ, Tần Khanh đứng dậy đi đến bên cạnh Nasser, nói với

Tiêu Tự Trần: “Chúng ta đi xem một chút!”

Tiêu Tự Trần nghe thấy thế, nhướng lông mày, liếc nhìn Nasser, khóe

miệng hơi cong không rõ anh đang nghĩ gì. Sau đó đứng lên vuốt phẳng
góc áo bị nhăn, hừ lạnh nói: “Đi thôi!”

Nasser lặng lẽ cuộn tay, anh ta chưa từng nghi ngờ Tiêu Tự Trần, nhưng

thân phận Tiêu Tự Trần quá đặc biệt. Có điều … lần này vị đại thần ra
quyết định quá nhanh? Không lẽ là vì cô gái này?

Khi Tiêu Tự Trần, Tần Khanh và Nasser đi ô tô đến khu căn cứ thì hiện

trường đã bị cảnh sát Syria phong tỏa. Lần trước lúc đến đây trời đã nhá
nhem tối, còn hiện tại trời đã đứng bóng, lại còn được cơn mưa đêm qua
gột rửa, cảnh sắc thêm tươi mới. Binh sĩ đứng đông nghịt, dáng vẻ trang
nghiêm, những cảnh sát tư thế thẳng tắp, kiên cường khiến hiện trường trở
nên nặng nề.

Trông thấy Nasser, một cảnh sát đến thuật lại tình huống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.