NỮ PHÁP Y THIÊN TÀI - Trang 388

“Anh họ?”

Tiêu Tự Trầm chậm rãi bật ra hai tiếng, ngữ khí không biết đang vui hay

đang giận.

Tần Khanh nhanh chóng khóa máy, xoay người đứng lên đối diện với

anh: “Đúng vậy.” Dứt lời liền sải bước chân rời đi.

Tiêu Tự Trần lại nhanh hơn một bước, anh nắm chặt cổ tay Tần Khanh,

kéo cô sát về bên cạnh mình, sau đó lưu luyến buông tay ra, âm thanh lạnh
lùng nói: “Đổi việc?”

Tần Khanh cảm giác mình như bị ông chủ bắt gặp ‘đi ăn máng’ khác, cô

ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tự Trần: “Trước mắt chưa có quyết định.”

“Sau này sẽ?” Tiêu Tự Trần lập tức bắt được sơ hở trong lời nói của cô,

phong tỏa toàn diện ba trăm sáu mươi độ không một kẽ hở.

Muốn đi?

Không có cửa đâu!

“Chuyện sau này không ai có thể biết trước!”, Tần Khanh từ từ lên tiếng,

“Tuy bây giờ tôi muốn làm pháp y nhưng tôi không thể dám chắc cả đời sẽ
làm công việc này.”

Tiêu Tự Trần híp mắt, đang muốn nhắc lại quãng thời gian anh mười bảy

tuổi; thế nhưng bây giờ anh không có tâm trạng, do vậy anh chỉ chậm rãi
đáp lời cô: “Bằng lòng làm trợ lý cho tôi, cả đời không lo đói.”

Cho đến ngày hôm nay Tần Khanh thật tức muốn siết chết anh, không

báo một tiếng liền đưa cô đến Syria; chuyện liên quan đến tên trùm buôn
ma túy không mảy may nói cho cô một tiếng, hôm nay gặp tên sát thủ nói
năng bừa bãi muốn lấy mạng cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.