“Vụ án từ năm ngoái đến năm nay cũng chưa giải quyết?”
Tiêu Tự Trần lạnh lùng nói: “Trong một phạm trù nào đó mà nói mấy
người cũng gián tiếp là hung thủ vụ án xảy ra hôm nay.”
Đương nhiên Dịch Lưu cũng nghe thấy giọng nói của Tiêu Tự Trần, anh
ta sững người một lúc sau mới lên tiếng: “Pháp y Tần đang ở cùng Giáo sư
Tiêu sao? Nếu có việc thì không cần đến đâu, tôi tìm người khác thay được
rồi!”
“Vụ án trước do chính tôi phụ trách, vì vậy tôi phải đi. Cho tôi địa chỉ cụ
thể đi!”
Dịch Lưu vẫn còn do dự, nhưng anh ta không thấy tiếng Tiêu Tự Trần
phản đối nên mới dám nói: “Được! Vậy để tôi nhắn tin cho cô.”
Tin nhắn mau chóng được gửi tới, nhưng chỉ vì câu nói kia của Tiêu Tự
Trần khiến tâm trạng cô tệ hơn hẳn.
Sau khi xem qua tin nhắn trên điện thoại, cô vô thức thở dài một tiếng.
“Giáo sư Tiêu, tôi đưa anh về nhà hay …”
“Tại sao cô thở dài?”, Tiêu Tự Trần nêu ra câu hỏi mà không cần nhìn
Tần Khanh, tựa hồ như đã nhìn thấu tâm tư của cô: “Là bởi vì cái chết của
đứa nhỏ hay bởi vì cô không được về nhà mình?”
Tần Khanh quay đầu xe, ngữ khí nhàn nhạt: “Cả hai đều đúng!”
Tiêu Tự Trần khẽ cười: “Quả nhiên rất thành thật!”
“Không cần đưa tôi về, tôi đi với cô.”
Tần Khanh kinh ngạc, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh. Cô không ngờ
một người cao ngạo như vậy, lúc này lại cảm thông đến người khác như