Tần Khanh nhấc chân về phòng của Tiêu Tự Trần, trên đường gặp Tề
Lục đang xuống lầu.
Nhìn thấy Tần Khanh, Tề Lục ngẩn người, đảo mắt nhìn cô. Bây giờ anh
mới chú ý hôm nay phong cách ăn mặc của cô rất … trang trọng … rất
khác với phong cách thường ngày.
Ánh mắt Tề Lục trở nên thâm trầm, anh mím môi, giọng nói trầm thấp
vang lên: “Pháp y Tần đã nghiệm thi xong rồi sao?”
Tần Khanh gật đầu: “Đã cho người thân đến đón về!”
“Ừ!”, Bước được vài bước anh đột nhiên chựng lại, “… Đừng quá đau
buồn … dù sao … việc cũng đã đến nước này, chúng ta chỉ còn cách dốc
toàn lực truy bắt hung thủ.”
Tần Khanh nhìn Tề Lục bằng ánh mắt đầy nghi hoặc. Trên mặt cô hằn rõ
hai chữ ‘Mất mát’ như vậy sao?
“Tôi hiểu mà!”, Tần Khanh khẽ cười, gương mặt rạng rỡ. “Cám ơn Đội
trưởng Tề!”
“Đừng khách sáo!”, Tề Lục quay người rời đi.
Cửa phòng làm việc rộng mở, ánh mặt trời chiếu sáng qua lớp cửa kiếng
trên cửa sổ sát đất, mang lại cảm giác ấm áp cho cả gian phòng.
Tiêu Tự Trần đang ngồi tựa lưng vào ghế chợp mắt nghỉ ngơi. Anh đã
cởi mũ, lộ ra mái tóc đen dày mềm mại, đường nét gương mặt ôn hòa tươi
sáng, không hề giống với vẻ cao ngạo thường ngày.
Tần Khanh nhẹ nhàng bước tới, ánh mắt liếc về phía chiếc bàn làm việc
được kê đối diện với bàn của anh. Vừa đi được vài bước đã nghe giọng
trầm thấp của Tiêu Tự Trần truyền tới.