NỮ THẦN ÁM SÁT - Trang 136

À, cô ả lại ghen rồi... Trong cơn ghen, nàng lại đẹp thêm... má nàng

hồng hồng như thoa phấn, môi nàng cong cong, mắt nàng tóe tia lửa đầy
tha thiết, khiến chàng muốn ôm cứng lấy, ngoạm vào da thịt nàng một
miếng.

Song Nguyên Hương đã gỡ tay chàng ra, dáng điệu lạnh lùng và

hằn học :

- Yêu cầu Đại tá giử thể diện. Đây là văn phòng cụ Tổng giám đốc.

Dầu sao Đại tá cũng là Đại tá...

Văn Bình cười ròn :
- Hừ, Đại tá mà không là Đại tá thì còn là gì nữa. Không lẽ Đại tá là

đại úy...

Trong cơn tức giận, Nguyên Hương đã mất vẻ phát biểu lưu loát và

khôn ngoan cố hữu. Ý nàng muốn nói Văn Bình là một Đại tá nổi tiếng, ít
ra cũng là quân nhân biệt phái, đeo cấp hiệu cao cấp, nên phải cư xử đàng
hoàng, không được bờm xơm. Bị Văn Bình trêu ngươi, Nguyên Hương
càng tức giận thêm.

Và càng tức giận, nàng càng đẹp. Dường như sự tức giận đã dồn hết

tinh túy nhiệm mầu của nhan sắc lên đôi mắt, ngày thường trong veo và sâu
không đáy của nàng. Kẻ khác tức giận thì mắt đỏ ngầu màu máu, nàng tức
giận mắt cũng tóe lữa, nhưng là một thứ lửa kỳ lạ, thứ lửa làm đàn ông
cường tráng đa tình phải bủn rủn tay chân.

Văn Bình buột miệng :
- Em đẹp ghê!
Nguyên Hương xịu mặt :
- Không dám. Em còn thua cô gái trong hình một vực, một trời.
Như thường lệ, chàng nắm cánh tay trắng trẻo, và tròn trĩnh của

nàng. Trong quá khứ, mỗi khi được chàng vuốt ve, nàng đều vụt quên tức
giận và ngoan ngoãn ngả vào ngực chàng, mắt lim dim, cách mũi phập
phòng, chờ một nụ hôn say đắm, kéo dài hàng thế kỷ chưa hết.

Nhưng lần này Nguyên Hương gạt chàng ra, giọng chua như dấm

thanh :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.