NỮ THẦN ÁM SÁT - Trang 94

nguy lắm.

Mỗi lần ông Tổng giám đốc tỏ vẻ mỏi mệt, Nguyên Hương thường

bạo miệng đề nghị như vậy. Và lần nào cũng như lần nào, ông Hoàng cũng
bác bỏ thẳng tay. Ông nói rằng ông không có quyền nghỉ, và ông cần tiếp
tục làm việc, tiếp tục làm việc tiếp tục làm việc... Nàng đã nghe ông Hoàng
lặp lại hàng ngàn câu nói quen thuộc... tiếp tục làm việc.

Ngạc nhiên xiết bao, ông Tổng giám đốc lại nhíu mày trước lời đề

nghị của nàng, mắt hơi chớp, chứng tỏ nội tâm xúc động. Ông đứng lặng
giây lâu, điếu xì-gà tắt ngúm rung rung trong bàn tay nhăn nheo.

Điều mà Nguyên Hương cũng như nhân viên thân cận trong Sở

không bào giờ ngờ tới đã xảy ra. Ông Hoàng gật đầu, giọng ngọt ngào :

- Ừ, cô nói phải. Có lẽ tôi cần ra Nha Trang một thời gian để dưỡng

sức. Từ ngày về nước đến giờ, tôi chỉ lẩn quẩn ở Sài gòn.

Mặt Nguyên Hương tràn trề hân hoan. Nàng reo lên :
- Tôi xin lấy phi cơ ngay.
Nhưng ông Hoàng xua tay :
- Không. Cô lấy vé Air Vietnam cho tôi. Lâu lắm, tôi chưa được

hưởng lại cái thú làm hành khách dân sự, tự do đi, tự do về, tự do trèo lên
máy bay, và tự do vào tiệm ăn.

Gió lạnh bên ngoài ập vào.
Ông Tổng giám đốc co ro đi bên Lê Diệp. Lòng ông bỗng vui rộn

như cậu bé được về quê thăm cha mẹ nhân dịp nghĩ hè.

Ra đến cửa, một sức mạnh lạ lùng níu ông lại. Nha Trang... Nha

Trang... một thành phố nên thơ nằm dọc bờ biển cát trắng mông mênh,
nước mặn trong xanh cuộn sóng đến tận chân trời đầy mộng. Những con
thuyền buồm lửng lơ trên nền biển nhấp nhô... những cặp trai gái rủ nhau
tình tự trên bãi rộng, dưới mặt trời ấm áp hoặc dưới ánh trăng vàng huyền
ảo...

Sau nhiều năm giam hãm giữa bốn bức tường bê-tông kiên cố như

pháo đài Maginot, ông Hoàng sắp được thoát ra cảnh trời nước Nha Trang
bao la.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.