NỮ THẦN BÁO OÁN - Trang 104

- Chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh, tôi muốn nói vài câu chuyện.
- Ta lên sân thượng hôm nọ ?
Có tiếng còi, và xe ca chuyển bánh.
Giáo sư nói :
- Tôi cứ nghĩ, cô nên đi với mọi người thì hơn. Bây giờ tôi cũng ở lại, để
bảo vệ cô chứ.
- Không cần thiết đâu. Còn những việc quan trọng hơn, ông cần làm.
Những việc đó, tôi không thể tự thân làm, ví dụ tiếp xúc với các nhà chức
trách.
- Cô định nói phải gặp Scoland Yard ? cảnh sát trưởng ? Các giám đốc nhà
tù ?
- Nếu cần thì cả Bộ trưởng bộ Nội vụ nữa, cô Marple nói.
- A ! Vậy thì cô muốn tôi làm cái gì cụ thể nào?
Cô rút trong túi một mẩu giấy, đưa giáo sư:
- Trước hết, tôi chuyển cho ông địa chỉ này.
- Gì đây? Ồ! Một tổ chức từ thiện. Họ nhận quần áo phụ nữ và trẻ em, áo
khoác, áo thun … từ các nơi gửi đến rồi phân phối cho các gia đình nghèo.
- Và cô muốn tôi quyên góp gì cho tổ chức đó?
- Không phải. Tôi muốn ông điều tra về một gói quần áo từ đây gửi đi hai
hôm trước.
- Ai gửi? Cô gửi ư?
- Không nhưng tôi đã đứng ra nhận trách nhiệm.
- Thế là thế nào?
Cô Marple mỉm cười:
- Tôi đã ra bưu điện, nói là đã nhờ người gửi một gói hàng, nhưng lại ghi
nhầm địa chỉ. Lúc đó, trông tôi chắc thiểu não lắm, nên bà bưu điện tỏ vẻ
động lòng, và cố nhớ ra được địa chỉ ấy. Tôi liền bảo là tôi sẽ viết thư để
yêu cầu người ta chuyển tiếp gói hàng . Tất nhiên là tôi chẳng việc gì phải
viết. Vậy ông hãy lo việc này cho, cố tìm biết xem gói hàng đó đựng gì.
- Liệu bên trong có tên người gửi không?
- Tôi chắc không có. Sẽ chỉ là đại hoại “Của một người bạn”, hoặc một địa
chỉ giả. Cũng có thể có câu “Của cô Anthea Bradbury – Scott”, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.