NỮ THẦN BÁO OÁN - Trang 15

chuyện trò đôi chút. Trở về Anh, tôi không gặp ông nữa. Tôi sống ẩn dật ở
nông thôn, còn ông ấy thì bận nhiều công việc?
- Vâng, ông ấy làm việc đến ngày cuối cùng. Quả là một người có tài về tài
chính.
- Tôi đã nhận ra ông ấy là con người xuất sắc.
- Cô có ý niệm gì về cái việc mà tôi có trách nhiệm sắp trình bày.
- Tôi không thể hình dung được là việc gì.
-Ông ấy đánh giá cao về cô.
- Nói thế thật là quá nhã ý, nhưng chắc không chính xác.
- Như cô đã biết, ông ấy chết đi, để lại tài sản rất lớn. Tuy nhiên, các điểu
khoản của di chúc lại quá đơn giản, vì ít lâu trước khi chết, ông đã định
đoạt tất cả qua phương thức ủy thác di sản.
- Tôi không thạo các vấn đề tài chính, song cũng biết đó là cách ngày nay
nhiều người thường làm .
- Tôi được ủy thác thông báo để cô biết: hiện chúng tôi giữ một số tiền, số
tiền đó sẽ thuộc về cô một năm sau, với điều kiện cô chấp nhận đề nghị sắp
nói sau đây.
Viên công chứng lấy trên bàn một phong bì dài gắn si, đưa cho cô Marple:
- Tốt nhất là cô hãy trực tiếp đọc văn bản này. Xin mời.
Cô Marple cầm con dao ông Broadribb đưa, rọc phong bì, rút ra một lá
thư đánh máy. Cô chăm chú đọc, rồi đọc lại lần nữa, ngước mắt nhìn ông
luật gia.
- Thư nói không rõ. Liệu có còn phụ lục nào khác nói cụ thể hơn?
- Phần tôi, tôi chỉ có trách nhiệm trao cô phong bì này và nói giá trị số tiền
sẽ tặng. Số tiền sẽ trao cho cô, trừ các khoản thuế thừa kế, sẽ là hai vạn
livrơ.
Cô Marple sững người vì ngạc nhiên. Quả là cô không thể ngờ điều này.
Cô nói:
- Đây là một số tiền lớn, và tôi thú thực rất lấy làm lạ.
Cô lại dán mắt vào lá thư, đọc lại thứ ba:
- Tôi đoán là ông biết nội dụng văn bản này.
- Vâng. Chính ông Rafiel đã đọc cho tôi viết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.