- Vâng; bên trong có đào, có mận....
- Bây giờ vẫn còn đẹp, với hàng ngàn hoa polygonum bé tí.
- Tôi chớ trước đây còn có một bồn hoa rất đẹp. Nhưng cũng rất khó giữ
được. Cái gì cũng khó. Cái gì cũng không như xưa.
Anthea đi nhanh vào một lối hẹp, sát mảnh tường bên phải. Nhanh đến
mức cô Marple không theo kịp. Dường như cô ta muốn mau đi khỏi khu
nhà kính cũ và bắt bà khách đi theo.
- Cứ như là chạy trốn, cô Marple nghĩ bụng.
Rồi cô chú ý đến một cái chuồng lợn, cũng trong cảnh hoang tàn.
- Ông trẻ của tôi nuôi lợn, Anthea giải thích. Bây giờ thì chẳng ai thích làm
việc đó nữa. Gần nhà, chúng tôi trồng loại hồng Floribunda. Trồng loại này
lợi lắm.
- Đúng thế.
Cô Marple kể thêm tên vài loại hoa hồng mà gần đây người ta đã sáng tạo,
nhưng cô có cảm tưởng Anthea chẳng biết chút gì về những loại hoa mới
ấy.
- Cô có hay đi du lịch như thế này không?
- Ồ không, vì rất tốn kém. Ngay chuyến đi này, tôi đi được là nhờ lòng tốt
của ông Rafiel đấy chứ.
- Nhưng cô đã từng đi Antilles và những nơi khác ...
- Chuyến du lịch Antilles là do thằng cháu tôi chịu tiền. Đôi khi bọn trẻ
cũng tỏ ra tử tế, quan tâm người già. Bà Glynne, chị cô, có con cái gì
không?
- Không. Chưa từng có. Và như thế, có khi lại hơn.
Và trên suốt đường quay về nhà, cô Marple suy nghĩ mãi về ý nghĩa câu
trả lời đó.