NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 164

đâu, anh đổ oan cho tôi rồi!”

“Cảnh sát nhân dân không bao giờ đổ oan cho người khác! Cho anh biết,

anh vừa vượt đèn đỏ!”

Nghe thế tôi thở phào: “Khụ, chỉ là vượt đèn đò thôi mà, có gì đâu. Nào

nào, mời anh điếu thuốc.”

“Đừng có giả vờ với tôi, anh có biết vượt đèn đỏ nguy hiểm thế nào

không?" face="Times New Roman">“Đúng đúng, anh nói phải, sau này tôi
không dám nữa.”

“Được rồi, anh nộp phạt năm mươi tệ rồi đi đi.”

Tôi đành buồn bực lấy tiền nộp phạt, sau nghĩ lại không bị xử bắn coi

như may mắn rồi, còn bận tâm năm chục tệ sao?

“Cảm ơn anh, tôi đi được chưa?”

Bị dằng dai một lúc, tuy không bị bắt nhưng đối tượng của tôi không biết

biến đi đâu rồi.

Tôi hơi chán nản không biết làm sao, nhìn biển người không biết tìm cô

ta ở đây bây giờ. Tôi đành cứ thế đi không mục đích, nhưng được cái tôi
cũng may mắn, lại nhìn thấy mái tóc dài kia ở một góc đường, nhưng rồi
chớp mắt cái đã lại biến mất trong bóng tối.

Tôi liều mình chạy sang mặc kệ có nguy cơ bị phát hiện, đuổi theo cô ta

đến một con ngõ nhỏ tối om, nhưng ở đó chẳng thấy gì, cô ta lại biến mất
rồi.

Lần này tôi thất vọng hoàn toàn, một cảm giác cô đơn tột cùng xộc thẳng

vào tim tôi. Tôi châm điếu thuốc, rít vào từng hơi dài, trong đầu cứ lởn vởn
mãi bóng dáng của cô gái đó.

Mình làm sao vậy? Có phải thích cô ta rồi không? Tôi nghĩ.

Tại sao lúc này điều hấp dẫn tôi lại là con người cô ta chứ không phải

dây chuyền vàng, túi Prada, ví tiền?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.