NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 26

bừng.

Ngoảnh lại thì thấy bầu ngực tròn trịa của Bạch Khiết, tôi đỏ mặt, Bạch

Khiết xoa xong nói với tôi:

“Chắc không bị nội thương chứ?”

“Không có gì đáng ngại đâu.”

Tôi quay người lại, vừa hay Bạch Khiết cúi người đóng nắp bình rượu,

nhìn thấy đôi gò bồng đảo lấp ló qua cổ áo, tôi bỗng cảm thấy rất khó chịu,
mặt mày đỏ ửng. Bạch Khiết ngẩng lên: “Sao vậy? Đau lắm à? Mặt đỏ hết
lên rồi.”

Tôi vội vàng đứng dậy: “Chị chị Bạch, tôi phải về, muộn lắm rồi.”

Rồi tôi cuống cuồng đi ra cửa.

“Cậu mang bình rượu thuốc về đi, hàng ngày bôi trước khi đi ngủ.”

Tôi gật đầu, cầm lấy bình rượu, cúi người: “Cảm ơn chị Bạch!”.

“Cậu đừng nói vậy, cậu bị thế này là vì tôi mà.”

“Vậy tôi về đây.” Ở cái thành phố khiến tôi đau lòng đến chết này, tôi đã

gặp được người đầu tiên khiến tôi cảm thấy ấm áp. Bạch Khiết ấm áp bảo
vệ tôi giống như người thân trong gia đình, tôi thật lòng cảm ơn chị ấy.

Tôi đi một lúc thì bỗng phía sau có tiếng người chạy tới, ngoảnh lại thì

thấy Bạch Khiết đang cầm áo sơ mi của tôi: “Áo của cậu này.”

“Hì hì. tôi quên mất.”

Vừa rồi đúng là tôi có chút tà ý nên mới hốt hoảng chạy đi. Bỗng nhớ ra

một chuyện, tôi nói: “Chị Bạch, có thể cho tôi vay chút tiền không? Bao giờ
nhận lương tôi trả chị.”

“Bao nhiêu?”

“Hai nghìn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.