NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 24

“Giờ cậu đang sống ở đâu?” Bạch Khiết hỏi.

“Khu Đại Phố”.

“Xa thế sao? Nhà mua à?”

“Nói ra thật xấu hổ, đó là căn phòng tôi thuê, tám chục tệ một tháng”.

“Hả?” Bạch Khiết rất kinh ngạc, “Có nhà thuê tám chục tệ sao?”

“Là phòng dưới hầm chị ạ.” Tôi càng bối rối hơn, chỉ mong chị ấy không

nghe thấy. Nếu đang tìm hiểu đối tượng thì khi người ta nghe thế chắc chạy
một mạch không ngoảnh đầu lại rồi.

“Phòng dưới hầm?” Bạch Khiết càng ngạc nhiên hơn. “Tôi có nghe

nhầm không? Nhìn Ân Nhiên cậu bình thường cùng phóng khoáng lắm, còn
giống một thiếu gia có gia cảnh tốt ấy chứ!”

Cái vẻ phóng khoáng ấy đúng là từng có, nhưng đấy là khi bố tôi còn

làm lãnh đạo huyện. Giờ thì khác rồi: “Tôi không có tiền, nhà cũng rất
nghèo, một mình tôi lăn lộn ở thành phố này.”

Bạch Khiết không nói gì, đi mấy bước lại nói: “Ân Nhiên, đã đắc tội với

trưởng ban Mạc, cậu và tôi đều biết sẽ không thể ở lại lâu được đâu. Cậu
vẫn nên nhanh chóng tìm việc khác, nếu không có chỗ ở thì có thể đến chỗ
tôi, không có tiền thì tôi cho mượn.”

Tôi cảm kích, thật sự là muốn hôn chị ấy một cái: “Cảm ơn chị, nhưng

chỗ của tôi vẫn chưa hết hạn…”

Chỗ ổ chuột như thế còn hết hạn cái quái gì chứ? Tôi không muốn ở đó

lâu rồi, nhưng vấn đề là chị Bạch là phụ nữ đã ly hôn. Ai biết được tình
hình gia đình cô ấy ra sao. Với cả da mặt tôi đâu có dày như vậy. Tôi một
mình đi đâu cũng vậy, nhưng hủy hoại sự thanh bạch của người ta thì có lẽ
cả đời người ta sẽ không yên ổn.

“Răng của cậu bị sứt một miếng nhìn đáng yêu thật!” - Bạch Khiết nhìn

răng tôi rồi cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.