NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 23

Thật ra ngoài nhừng người hạ đẳng đi lắp điện thoại như chúng tôi,

những nhân viên có hợp đồng chính thức đều có đãi ngộ rất tốt, còn chúng
tôi mọi khoản cộng lại cũng chỉ hơn một nghìn tệ một tháng. Nhưng dù vậy,
tháng trước tôi gửi một nửa lương về, bố mẹ cứ khen tôi mãi. Trong điện
thoại tôi cố nén khóc, chỉ mấy trăm tệ cũng quan trọng với họ như vậy.

Đúng là sinh viên thì chẳng có gì giỏi giang cả, giống như một giáo sư

dạy chúng tôi đã nói: “Đứng ở trung tâm thành phố, ném một viên gạch,
mười người ngã thì bảy người là sinh viên, hai người có trình độ từ thạc sĩ
trở lên”. Mấy người bạn của tôi vào đường dây buôn bán trái phép còn lừa
tôi vào theo. Có những bạn lương tháng chỉ mấy trăm đến một nghìn tệ,
những người vừa ra trường mà có lương trên hai nghìn thì rất ít. Một số
người còn không có cả việc làm...

“Tiểu Ân Nhiên, cậu đang nghĩ gì thế?” Tiếng Bạch Khiết kéo tôi quay

về hiện tại.

“Không có gì ạ! Chị Bạch, chị làm ở đây bao lâu rồi?”

“Khoảng hơn hai năm.”

“Mạc Hoài Nhân vào công ty từ bao giờ?”

“Sớm hơn tôi. Có phải tối qua cậu đánh nhau với hắn?” Bạch Khiết hỏi,

giọng quan tâm ân cần khiến tôi thấy ấm lòng.

“Vâng, hắn gọi mấy người đánh tôi, nhưng xem ra hắn còn thảm hơn

tôi.”

“Cảm ơn cậu

Bạch Khiết bồng nghiêm túc nhìn tôi, tuy không phải ánh mắt dụ dỗ

nhưng cử nhìn như thế thực sự khiến tôi mất tự nhiên. Tôi cúi đầu ăn, cả hai
không nói gì.

Ăn xong, tôi bảo tôi phải đi rồi, chị ấy bỗng đề nghị về cùng tôi. Dù sao

về căn phòng dưới hầm đó cũng chẳng có việc gì, thế là tôi đi dạo quảng
trường cùng chị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.