NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 363

Tôi gọi cho An Tín: “A Tín, tôi mời các cậu ăn cơm, các cậu có mấy

người?” Nghĩ lại thì làm việc trong kho thật sự rất vất vả.

“Mười ba người ạ.”

“Nhiều vậy sao? Sao giờ lại đông thế? Ngất mất, vậy tôi mua một hộp

cơm về, mười ba người các cậu chia nhau nhé!” Tôi cười.

Xách mười mấy hộp cơm về kho. Bạch Khiết đi theo tôi: ‘‘Quan tâm cấp

dưới thế!”

“Cũng chẳng còn cách nào, người ở kho lại không được vào nhà ăn. Tôi

thấy công ty quá nhiều quỵ định mang tính kỳ thị. Không cho người ở kho
vào nhà ăn không phải vì chê họ bẩn sao? Công nhân kho làm việc vất vả,
thỉnh thoảng mời họ ăn cơm cũng chẳng có hại gì. Họ tốt hơn nhiều loại
mặt người dạ thú trong văn phòng.”

“Ân Nhiên, chuyện trước đây... là tôi trách nhầm cậu.” Bach Khiết lại xin

lỗi.

“Giờ không sao rồi mà.”

Tôi vẫn luôn thấy không cam tâm, bọn người đó đối xử với tôi như thế,

nếu không phải tôi cúc cung tận tụy với công ty, được công ty gọi về trọng
dụng, không biết Bạch Khiết sẽ hiểu lầm đến bao giờ.

Về đến văn phòng tôi lao đầu vào việc nghĩ quảng cáo, tôi thấy Lâm ma

nữ nói rất đúng, sáng kiến của những người này ngoài việc nói bộ đàm của
công ty rất tốt ra thì nhấn mạnh chức năng của nó mạnh mẽ thế nào, tín hiệu
tốt ra sao, còn là thứ không thể thiếu với những công nhân thi công trên
cao...

Nửa ngày tôi viết được năm ý tưởng, hơn nữa còn viết bản kiểm điểm ba

nghìn chữ. Trước khi tan làm, Lâm ma nữ triệu tập lãnh đạo bọn tôi vào
họp, họp mà chẳng nói gì, cũng chẳng có báo cáo công việc, chỉ bảo tôi và
bà cô cãi nhau với tôi trong nhà ăn nộp bản kiLâm ma nữ đọc rồi nói: “Phó
ban Liêu, đọc bản kiểm điểm của cô cho mọi người nghe.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.